Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bồn chồn lo lắng.
Không biết vì sao cô ta cảm thấy không tận mắt nhìn thấy tình hình của người mẹ mang thai hộ thì cô ta không yên tâm.
Nhấn chuông cửa một lúc lâu cũng không có ai trả lời.
Vấn Ngọc Hân liếc mắt nhìn vệ sĩ, vệ sĩ lập tức bước đến dùng lực đập cửa.
“Có ai ở nhà không?”
Vệ sĩ đập cửa một hồi lâu, nghi ngờ nói: “Cô Vân Ngọc Hân, hình như không có ai ở nhà ạ”
“Bỏ đi, về thôi! Hôm khác chúng ta lại tới!”
Vân Ngọc Hân vừa nói vừa dẫn người đi.
Lâm Thanh Thủy nhìn qua mắt mèo, đến khi nhìn thấy bọn họ vào trong thang máy mới thở phào một hơi, cô ta mở cửa cũng đi về phía thang máy, ấn nút đi xuống tầng.
Thang máy từ từ đi xuống.
“Ting” một tiếng.
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Lâm Thanh Thủy cúi đầu vừa định bước vào trong, bất chợt thấy người đứng đầy trong thang máy.
Vân Ngọc Hân và Lâm Tĩnh Anh, còn có trợ lý và vệ sĩ đều ở đây.
Cô ta sợ đến mức lùi ra sau mấy bước.
Tại sao bọn họ vẫn còn ở trong thang máy?
Đây cũng quá khéo rồi.
Nhóm người Vân Ngọc Hân bước vào thang máy, thang máy đi lên trên trước tiên.
Lâm Thanh Thủy ấn nút đi xuống ngay sau đó, kết quả hai bên lại đụng mặt nhau.
Vân Ngọc Hân liếc mắt đã nhận ra Lâm Thanh Thủy, chỉ vào cô ta hét lớn một tiếng: “Sao lại là cô?”
Cô ta biết Lâm Thanh Thủy là thư ký của Bạc Tuấn Phong trước kia.
Vân Ngọc Hân biết Lâm Thanh Thủy có tình cảm không hề đơn giản đối với Bạc Tuấn Phong, nhưng cô ta hoàn toàn không để người phụ nữ này vào trong mắt.
Nhưng hôm nay lại khác rồi.
Lế nào Lâm Thanh Thủy chính là người mang thai hộ mà bác sĩ kia tìm cho cô ta?
Làm sao có thể như vậy được?
Vì sao cô ta lại đồng ý làm người mang thai hộ?
Cô ta thiếu tiền sao?
Theo những gì Vân Ngọc Hân biết, lúc Lâm Thanh Thủy từ chức, Bạc Tuấn Phong đã cho cô ta một tờ chỉ phiếu, số tiền đó đủ để cho cô ta cơm áo không lo mà sống yên ổn ở thủ đô.
Hà cớ gì cô ta phải chà đạp chính mình, chạy tới làm người mang thai hộ chứ?
Chẳng lẽ cô ta có ý đồ gì khó lường sao?
Vân Ngọc Hân nghỉ ngờ hỏi: “Lâm Thanh Thủy! Sao lại là cô? Tại sao là cô?”
Lâm Thanh Thủy chột dạ cực kỳ.
Cô ta hoàn toàn không kịp nghĩ ra một lý do thoái thác nào hợp lý để giải thích.
Cô ta lo lắng nếu như Vân Ngọc Hân nghi ngờ, ngộ nhỡ bắt cô ta làm giám định huyết thống thì làm thế nào?
Tính toán ban đầu của Lâm Thanh Thủy là đợi đến khi mang thai được hơn hai tháng rồi, cô ta sẽ lập tức nói cho nhà họ Bạc biết chuyện mình mang thai.
Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm rồi, đương nhiên cô ta sẽ không sợ Vân Ngọc Hân làm ra chuyện quỷ quái gì nữa.
Nhưng hôm nay, cô ta mới xác định có thai, vào thời khắc mấu chốt này ngộ nhỡ Vân Ngọc Hân làm gì đó với cô ta, ai có thể bảo vệ được cô ta đây?
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Thủy lập tức bước ra khỏi thang máy.
Vân Ngọc Hân còn chưa kịp phản ứng, cửa thang máy đã đóng lại đi xuống tầng một rồi..