HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cả chân và tay của cậu bé đều bị cố định lại, cơ thể hoàn toàn không có cách nào cử động được.

Vân Giai Kỳ che miệng lại, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Cung Bắc, lòng cô đau như cất, nước mắt không ngừng rơi.

Nếu có thể, cô cam tâm tình nguyện thay cậu bé chịu đựng sự giày vò đau.

đớn đến thấu xương này.

Nhưng…
Cô không thể!
Vân Giai Kỳ đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Lý Phong Tuấn nói: “Thật sự không còn cách nào khác hay sao? Nhất định phải dùng loại nguyên tố miễn dịch này ư? Đau đến như vậy, cho dù chỉ nghĩ ra một cách để làm giảm bớt đau đớn đi một chút thôi cũng được mà.

Lý Phong Tuấn đành bất đắc dĩ nói: “Loại nguyên tố miễn dịch này vừa mới được nghiên cứu ra, hiện nay trước mắt vẫn không còn cách nào khác có thế ứng dụng lâm sàng…”
Vân Giai Kỳ đau đớn nhìn cậu bé, nước mắt không ngừng rơi “Thả tôi raf” Cung Bắc lớn tiếng: “Thả tôi rat”
Mũi tiêm thứ nhất đã hoàn thành, bác sĩ bắt đầu pha chế mũi tiêm nguyên tố miễn dịch thứ hai Cung Bắc vẫn không ngừng khóc.


Vân Giai Kỳ không thể tiếp tục nhìn cậu bé được nữa, ôm cánh tay bước.

qua một bên, chỉ cảm thấy rằng cứ nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng phẫu thuật ấy là cả người cô lại run bần bật.

Trong lòng cô cầu nguyện, cầu cho thứ thuốc đó có hiệu quả, cầu cho Cung Bắc được bình an, một điều quan trong nữa đó là Bạc Tuấn Phong sẽ mau chóng tỉnh lại!
Cô vốn dĩ không muốn có thêm con nữa.

Có Mạn Nhi, có Vũ Minh, có Cung Bắc ở bên cạnh là cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Nhưng vì Cung Bắc, cô muốn có thai ngay lập tức rồi dùng cuống rốn của đứa bé để cứu lấy Cung Bắc.

Mang thai mười tháng, cho dù cô thực sự mang thai đi chăng nữa thì Cung Bắc cũng phải trải qua giày vò trong vòng mười tháng.

.

đam mỹ hài

Cô cảm giác như cơ thể mình đã kiệt quệ!
Cũng không biết đã bao lâu rồi… thời gian trôi qua dài dăng dặc, như một thế kỷ vậy.

Lý Phong Tuấn đột nhiên bước đến phía sau nói với cô: “Đã tiêm nguyên tố miễn dịch xong rồi”
Cô trào nước mắt, quay lại hỏi: “Cung Bắc thế nào rồi?”
“Sẽ quan sát trong vòng mười hai giờ đồng hồ tiếp theo, nếu như cơ thể cậu bé không có bất kì phản ứng đào thải thuốc nào thì phương án trị liệu sẽ thành công”
‘Vân Giai Kỳ quay trở lại phòng phẫu thuật, Cung Bắc vẫn năm ở trên chiếc giường đó, tay chân của cậu bé vẫn bị cố định như trước, đôi mắt đã đỏ cả lên vì khóc nhiều.

Dường như Cung Bắc cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu bé quay mặt lại nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nhìn thấy cô vì quá đau lòng mà rơi lệ, cậu bé cố gắng nhếch khóe môi lên nở một nụ cười kiên cường.

“Mẹ, đừng lo lắng.” Cậu bé mấp máy môi nói với cô.

‘Vân Giai Kỳ hiểu ra điều đó, đôi mắt càng thêm phần chua xót.

Điện thoại di động trong tay bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.

Cô vốn chẳng có tâm trạng nào để nghe điện thoại nhưng khi lấy ra, nhìn thấy là cuộc gọi của Bạc Tiêu Dương, cô lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình rồi qua một bên nghe máy: “Alo?”
“Giai Kỳ..”
“Tuấn Phong tỉnh rồi sao?” Mở miệng ra, câu nói đầu tiên của cô là quan tâm đến Bạc Tuấn Phong.

Bên kia không có âm thanh..


Bình luận

Truyện đang đọc