HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bạc Tuấn Phong anh đời này cũng không có bao nhiêu chấp niệm, duy chỉ có cô là giới hạn không thể xâm phạm đến của anh!
Thế nhưng nhìn cặp mắt uất ức đến mức đỏ lên, lòng của anh lập tức mềm xuống.

“Không cho phép khóc, nhé?”
Bạc Tuấn Phong đau lòng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt tại khóe mắt.

Vân Giai Kỳ không muốn anh chạm vào, thế nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, cô không cách nào kháng cự, dưới cơn nóng giận, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ và vai anh, hung hăng cắn vào cổ anh.

Căn, thật sự là dùng lực mà cắn.

Trong cơn đau nhức, Bạc Tuấn Phong rên lên một tiếng, đau đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người.

Thế nhưng mặc dù vậy, anh vẫn như cũ không đẩy cô ra mà ngược lại còn ôm cô chặt hơn.

Nếu như cô không vui, muốn cắn anh, vậy thì cứ để cho cô cắn đi!
Bạc Tuấn Phong ôm lấy lưng của cô, bàn tay ở sau lưng cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, ngấm ngầm chịu đựng sự đau nhói ở giữa cổ, mày kiếm hơi nhăn lại.


Vân Giai Kỳ dùng sức cắn anh, là vì muốn khiến anh đau đớn, thế nhưng dường như anh chẳng biết đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bắp thịt cả người anh căng thẳng, thế nhưng lại không nghe anh nói một câu đau đớn nào.

Người đàn ông này, thần kinh đau của anh ta tê dại rồi sao.

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới âm thanh tỉnh táo của người người đàn ông.

“Căn đủ chưa?”
Cô kinh ngạc ngước mắt, đụng vào đáy mắt thâm thúy của người đàn ông.

Bạc Tuấn Phong cúi đầu nhìn cô, nhìn chóp mũi hơi đỏ thẫm của cô, khóe miệng nhếch lên.

“Là anh đáng đời.”

“Đau!”
Vân Giai Kỳ dùng hai tay đẩy anh ta ra!

Thế nhưng không gian nhỏ hẹp như vậy, cô đẩy nữa thì có thể đẩy anh đến nơi nào chứ?
“Bạc Tuấn Phong, anh buông tôi ra!”
“Buông tôi ra”
“Em cảm thấy anh sẽ thả em ra sao?”
“Anh muốn mang tôi đi đâu” Vân Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, xe rõ ràng không đi về phía bệnh viện, cô lạnh lùng nói: “Sao vậy? Tối nay anh không đi đến chỗ Lâm Thanh Thủy hay sao?”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, quay lại, nhếch lên môi mỏng.

“Em đang ghen sao?”
Từ trong gióng nói của cô anh nghe được vị chua nồng nặc.

Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tại sao tôi phải ghen? Tại sao tôi phải ghen?”
“Mạnh miệng.”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nói: “Anh và cô ấy, không giống như những gì em nghĩ.”
Vân Giai Kỳ quay mặt lại, không muốn nghe anh giải thích dù chỉ nửa câu.

Bạc Tuấn Phong lại nói: “Anh và cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì hết”
Anh đoán rằng cô ấy cho là tối hôm qua anh luôn ở chỗ của Lâm Thanh Thủy.

Vì vậy, biểu hiện tối nay mới khác người như vậy!
Thậm chí còn dùng Bạc Tiêu Dương tới để chọc giận anh..


Bình luận

Truyện đang đọc