Vân Giai Kỳ đi một đôi giày cao gót bảy phân, hơn nữa cô vốn đã cao hơn Lâm Thanh Thủy một khúc, vì vậy lúc đi đến trước mặt cô ấy, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng thốt ra từng từ một: “Cô nói lại một lần những gì cô nói lúc nãy.
”
Lâm Thanh Thủy lo lắng nuốt nước bọt, nắm chặt nắm đất , bỗng nhiên ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Vân Giai Kỳ thì thào nói: “Cô Vân, xin cô hãy tự trọng!”
“Bốp!”
Vân Giai Kỳ cho cô ấy một bạt tai.
Mặt Lâm Thanh Thủy lập tức bị tát nghiêng qua một bên, cô ấy ôm mặt, khó có thể tin được nhìn Vân Giai Kỳ, hốc mắt rưng rưng nước.
Trong nhất thời mọi người đều bị một màn này làm kinh ngạc đến ngây người.
Vân Giai Kỳ…
Đã đánh người của Bạc Tuấn Phong!
Lâm Thanh Thủy đột nhiên cảm thấy nhục nhã, cả người run lên.
Giọng Vân Giai Kỳ vừa lạnh lùng vừa nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”
Lâm Thanh Thủy ôm chặt lấy mặt, không nói gì.
“Một cái tát này của tôi chỉ là cảnh cáo cô cái gì mới gọi là tự trọng.
Cô Lâm sao không nhìn kỹ lại thân phận của mình, đã là thư ký riêng của tổng giám đốc Bạc thì nên phân biệt rõ ràng thế nào là tôn, thế nào là ti.
Nếu như cô không không phân biệt rõ thì bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi là tôn, cô là ti, đừng có mà bất kính!”
Hốc mắt Lâm Thanh Thủy đỏ hoe nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, người đàn ông cũng nhìn bên kia, nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nhìn tay cô tát Lâm Thanh Thủy hơi đỏ lên, cái tát này thực sự không nhẹ.
Lục Tê Đông thấy bầu không khí căng thẳng lập tức nói: “Vân Giai Kỳ, cậu cần gì phải chấp nhặt với một thư ký chứ? Cô ấy không biết điều, cậu đừng để Trần Khánh Linh thấy chồng mình lễ độ với Vân Giai Kỳ như vậy, cơ mặt dữ tợn co quắp một cái, khuôn mặt méo mó vì ghen ghét, trong lòng vô cùng tức giận!
Cô ta đã tốn sức mong chờ buổi họp lớp lần này đã lâu.
Lúc trước khi còn đi học cô luôn bị Vân Giai Kỳ kìm hãm.
Không dễ dàng gì, sau khi tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng dựa vào chính mình không chịu thua kém, cố gắng để gả vào gia đình giàu có, đắc ý nở mày nở mặt.
Đang buồn rầu vì không tìm được cơ hội khoe khoang trước mặt Vân Giai Kỳ, khó khăn lắm mới có buổi họp lớp, cô ta thậm chí còn không tiếc để cho Lục Tê Đông hào phóng tổ chức ở hội sở Đế Cung chính là vì để có thể khoe khoang thật tốt trước mặt Vân Giai Kỳ một lần!
Bây giờ Vân Giai Kỳ đưa một Bạc Tiêu Dương đến đây, Trần Khánh Linh lại phải kìm nén lại.
Cô ta chủ động đem đề tài lần nữa dẫn dắt lên trên người Vân Giai Kỳ.
“Vân Giai Kỳ, cậu và cậu ba nhà họ Bạc rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”
Trong khi Trần Khánh Linh hỏi, Bạc Tuấn Phong cũng nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc chất lỏng đỏ nhạt trong lý, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ vành ly rồi uống một nửa.
Thấy Trần Khánh Linh hỏi, cô lười biếng nói: “Anh ta là bạn trai tôi”
Bạc Tiêu Dương giữ tay cô lại: “Uống ít thôi” Đừng để say.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra: “Mặc kệ em”
Chỉ có chút rượu thế này, cô sẽ không đến nỗi uống say.
Bạc Tiêu Dương thu lại ánh mắt hờ hững, nhanh chóng dời tâm mắt.
Vừa nghe Bạc Tiêu Dương lại là bạn trai của Vân Giai Kỳ mọi người lại càng kinh ngạc!
Làm sao có thể?
Làm sao có thể được!
Bạc Tiêu Dương vậy mà là bạn trai của Vân Giai Kỳ?
Sao cô lại có thể dính líu với người nhà họ Bạc chứ?
“Vân Giai Kỳ, hai người yêu nhau bao lâu rồi?”
“Khi nào thì kết hôn còn lấy chứng nhận vậy?”
“Cậu và cậu ba nhà họ Bạc thật sự xứng đôi đó!”
“Ôi chao! Vân Giai Kỳ, cậu may mắn thật đấy, có một người yêu đẹp trai như vậy! Tôi thật sự ghen tị chết đi được!”
Vân Giai Kỳ cười nhưng không nói gì.