HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Hiện tại nói với cô những chuyện này cũng vô dụng cả rồi.

Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, đối với việc cô đã làm trong quá khứ, tôi có thể vì là chuyện cũ mà bỏ qua.

Nhưng sau này nếu cô còn dám lỗ mãng, đừng tưởng rằng có Tuấn Phong bảo vệ cô một lần thì có thể bảo vệ cả đời”
“Hiện giờ ở nhà họ Bạc, không phải chỉ do một mình thằng bé quyết định toàn bộ.

Tuy tôi đã lớn tuổi, từ chức, nhưng một khi đã muốn đối phó với cô thì ai dám ra mặt bảo vệ?”
Bạc Ngạn Thiên dõng dạc n sức khiến người ta đỉnh tai nhức óc.

Đôi môi đỏ hồng của Vân Giai Kỳ đã sớm trắng bệch không còn chút máu.

Âm thanh không quá lớn nhưng lại đủ Cô nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần trả Mạn Nhi lại cho tôi, tôi có thể lui một ngàn bước, sau này, tôi với nhà họ Bạc các người nước sông không phạm nước giếng.


Tôi chỉ cần Mạn Nhi”
Bạc Ngạn Thiên hỏi lại: “Cô dựa vào cái gì mà đòi giữ Mạn Nhi?”
“Mạn Nhi là con gái của tôi.”
Vân Giai Kỳ dùng sức gắn từng chữ “Con bé máu mủ ruột thịt của tôi, vì cái gì mà tôi không thể giữ con bé?”
“Xem ra đến bây giờ cô vẫn cố chấp khăng khăng một mực như vậy”
Bạc Ngạn Thiên nói “Mạn Nhi là con gái của Tuấn Phong và Ngọc Hân, con bé không có quan hệ gì với cô hết”
“Con bé là con gái của tôi”
Giọng điệu của Vân Giai Kỳ run rẩy vô cùng lợi hại: “Mạn Nhi là con gái của tôi, không phải là của Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân”
“Cô cảm thấy nếu con bé thật sự là đứa con do cô sinh ra thì tôi sẽ đồng ý để cho Mạn Nhi quay về nhà họ Bạc sao?” Bạc Ngạn Thiên chất vấn ngược lại.

Sắc mặt Vân Giai Kỳ lập tức âm trầm.


Cô nắm chặt hai tay cảm giác được cơ thể mình phát run đến mức lung lay sắp đổ.

“Nhất định… nhất định phải đối xử tàn nhãn với tôi như vậy sao?”
Cảm xúc của Vân Giai Kỳ lúc này giống như đang trên đà dần dần suy SỤP.


Vân Giai Kỳ đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi đang nói chuyện với Bạc Ngạn Thiên.

Tôi đang nói chuyện với người đứng đầu có địa vị cao nhất của nhà họ Bạc, ông cụ Bạc”
Bạc Ngạn Thiên sững người.

“Tốt nhất là cô nên nhận thức Vân Giai Kỳ lại nói: “Quyền nuôi nấng Vũ Minh tôi không có tư cách để nghĩ đến, tôi hiểu điều đó.

Tôi biết.

Nhưng Mạn Nhi, năm năm, tôi với con bé sống nương tựa lận nhau suốt năm năm qua, con bé chính là mạng sống của tôi”
Một hàng nước trong suốt trượt theo khóe mắt trào ra..


Bình luận

Truyện đang đọc