Tân Khải Trạch sợ tới mức ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng nữa.
Bạc Tuấn Phong hiển nhiên có chút bực bội, anh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”
“…Vâng vâng.”
Tân Khải Trạch không dám nói thêm lời nào, rời khỏi phòng làm việc.
Bạc Tuấn Phong hít một hơi thật sâu, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
“Cô Vân Giai Kỳ?”
“Cô Vân Giai Kỳ?”
Khi Vân Giai Kỳ đang nằm mê man trong phòng bệnh, cô bị đánh thức bởi âm thanh yếu ớt có phần dò xét từ y tá.
Cô quay người lại, nhìn cô ấy.
Y tá nói: “Ngày mai, chúng tôi sẽ tiến hành làm phẫu thuật cho cô, cô có thể ăn một chút gì đó, cô bắt buộc phải để bụng đói trước ca mổ tám tiếng, nếu cô không ăn, trong phòng mổ mà bị hạ đường huyết thì sẽ rất phiền phức.”
Ngay khi Vân Giai Kỳ nghe nói ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, tim của cô đột nhiên “lộp bộp” một tiếng, hỏi: “Hạ đường huyết có chết không?”
“Sẽ không chết, mọi người căng thẳng làm gì vậy?”
“Nếu nghiêm trọng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Vậy thì để tôi chết đi” Vân Giai Kỳ không quan tâm nói: “Chết rồi không phải tốt sao?”
Cô y tá sợ hãi khi nghe điều đó, cô ấy nói: “Cô Vân Giai Kỳ, đừng làm thế này… như vậy sẽ gây khó dễ cho chúng tôi”
“Người làm phẫu thuật là tôi, phá đi là con của tôi, mất đi tính mạng của tôi, tại sao lại là làm khó dễ các người được?”
Vân Giai Kỳ chế giễu: “Sao lại không nói nữa? Không phải sắp làm phẫu thuật sao? Sao lại hẹn ngày mai? Hôm nay không làm được sao? Tôi đã không đợi được muốn giải thoát rồi”
“… Cô Vân Giai Kỳ, tôi nghĩ trạng thái tinh thần của cô có vẻ không tốt.”
“Ồ, cô cho rằng, tôi có vấn đề về thần kinh, phải không?”
Cô y tá vì câu hỏi của cô mà cảm thấy khó xử.
Vân Giai Kỳ nói: “Đi ra ngoài, tôi không ăn.”
Có lẽ đã quá lâu không ăn, khiến cô không còn cảm giác đói, chỉ cảm thấy cả người như không còn sức lực, giống như một con cừu đang chờ bị giết thịt, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngây người,ngây người một lúc lâu thì lại chìm vào giấc ngủ, mê man không phân rõ ngày đêm.
Cô y tá lại lùi ra ngoài.
Không lâu sau, cô lại đẩy xe vào, cắm cây kim truyền vào người Vân Giai Kỳ đường glucoza.
Vì cô ấy không chịu ăn, nên họ sẽ truyền cho cô ấy đường glucoza và dung dịch dinh dưỡng, để không thực sự bị hạ đường huyết trong quá trình phẫu thuật, xảy ra bất cứ nguy hiểm nào, họ không thể chịu được trách nhiệm!
Vân Giai Kỳ cũng không thèm kháng cự, cô không còn sức để chống cự nên nằm thẳng người như vậy, để họ cảm vào người cô bằng một cây kim duy trì và truyền cho cô dung dịch dinh dưỡng.
Hai cô y tá đẩy xe ra khỏi phòng bệnh, nhìn nhau rồi cười mỉa mai.
“Người phụ nữ này, thật khó hầu hại”
“Cô ta vẫn còn tưởng rằng, mình có thể giữ được đứa con dã chủng trong bụng sao?”
“Đứa con trong bụng cô ta, không phải là của Bạc gia sao?”
“Ai mà biết được? Bạc gia chỉ yêu cầu chúng ta sắp xếp ca mổ, không đề cập đến nguồn gốc của đứa bé! Tôi nghĩ, người phụ nữ kia hẳn là ảo tưởng muốn nấu gạo thành cơm, mẹ dựa vào con mà muốn địa vị cao quý, mượn cớ để lên chức, để có thể gả vào nhà họ Bạc! Nhưng con dâu nhà giàu, làm sao có thể dễ dàng mà làm được? Thủ đoạn của người phụ nữ này, tôi đã thấy nhiều rồi!”.