Cảnh sát viên lời lẽ nghiêm túc mà từ chối lời đề nghị của Lâm Tĩnh Anh.
“Rất xin lỗi, chúng tôi có quy định khắt khe, trước khi kết thúc quy trình thẩm vấn thì bất cứ ai cũng không có quyền gặp người tình nghỉ”
Bởi vì lo lắng có thông đồng, Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có nói cô ấy là người tình nghi, cô ấy là bị vu khống, cô ấy không có giết người.”
Cảnh sát viên nói: “Cuối cùng cô ấy có phải là tội phạm giết người hay không thì anh nói không tính, tôi nói cũng không tính! Tất cả chuyện này phải đợi sau khi thẩm vấn kết thúc, sau khi điều tra rõ nhân chứng vật chứng, hiểu rõ cả vụ án thì mới có thể xác định được cô ấy có trong sạch hay không”
Vẻ mặt Bạc Tiêu Dương khựng lại.
Cậu ta không muốn nói mấy lời thừa thãi với anh ta nữa, đi ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Chờ đến lúc cậu ta quay trở lại thì điện thoại trên bàn làm việc của cảnh sát viên vang lên.
Cảnh sát viên vừa nghe điện thoại, là cục trưởng tự mình gọi điện tới.
“Hoàng Lâm, có chuyện gì thế? Cậu ba Bạc sao lại ở chỗ của anh thế?”
“Cậu ba Bạc? Vị nào…”
“Còn có thể là ai nữa! Cậu ba Bạc, Bạc Tiêu Dương đó, nhân vật lớn của nhà họ Bạc đấy!”
Vừa nghe thấy nhân vật của nhà họ Bạc, cảnh sát viên ngay lập tức nghiêm túc lại.
“Anh tiếp đãi cho đàng hoàng trước đi, tôi tới ngay đây!”
“Vâng”
Không bao lâu sau, cục trưởng vội vã chạy tới.
Ông ta vừa mới bước vào trong sở cảnh sát, liếc mắt một cái đã thấy Bạc Tiêu Dương, vẻ mặt có hơi phức tạp nghênh đón với thái độ khách khí: “Cậu ba Bạc, có chuyện gì sao? Xảy ra chuyện gì sao?”
Bạc Tiêu Dương nói rõ mục đích đến: “Tôi muốn gặp một người”
Cậu ta nhắc tới việc gặp mặt Vân Giai Kỳ.
Cục trưởng ngay lập tức đã gặp phải rắc rối.
Dọc đường đi, ông ta đã nắm được tình hình ở đó từ đại đội trưởng, biết đã áp giải nghi phạm về trong cục.
Nghe nói khi ở bệnh viện đã công khai đâm nữ diễn viên nổi tiếng Vân Ngọc Hân một dao, rất nhiều người chứng kiến, hiện trường máu chảy thành sông.
Ông ta hơi khó xử nói: “Tôi cũng đã nghe đầu đuôi câu chuyện! Cậu ba Bạc à, cậu cũng biết rằng không gì có thể hơn được pháp luật cả, cho dù cậu muốn gặp cô ấy thì cũng phải đợi sau khi tra hỏi mới được.
Theo quy trình trước khi thẩm vấn xong, cô ấy không được phép gặp bất kỳ người nào cả, điều này cũng là để đảm bảo cho tính công bằng và minh bạch của luật pháp”
Ánh mắt Bạc Tiêu Dương lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nếu như hôm nay người tới là Bạc Tuấn Phong, cậu ta không tin với quyền uy của Bạc Tuấn Phong lại không thể không gặp được Vân Giai Kỳ.
Cục trưởng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói Như vậy đi…
Xem như vì mặt mũi của cậu, sau khi qua thời hạn hai mươi tư giờ, tôi sẽ thu xếp để cô ấy gặp mặt người nhà.
Nhưng mà thời gian cũng không thể lâu quá được! Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Dù gì thì…”
Cục trưởng hạ giọng nói: “Đây đã là hành vi không hợp lệ tồi: Bạc Tiêu Dương nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh, thấy Lâm Tĩnh Anh cũng gật đầu, cậu ta nói: “Vậy ông sắp xếp thời gian đi, ngày mai vào giờ này để cho tôi gặp cô ấy”
“Được!”
Sau khi Bạc Tiêu Dương đưa Lâm Tĩnh Anh rời đi, một vài cảnh sát viên đã tiến tới.
“Cục trưởng, ông thật sự sắp xếp cho bọn họ gặp mặt sao?”
“Lỡ như bịa đặt lời khai thì phải như thế nào?”
“Hừ hừ! Người nhà họ Bạc thực sự coi trời bằng vung, thực sự coi pháp luật là trò đùa sao?”
Cục trưởng xoay người, sắc mặt lập tức trầm xuống..