HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kết quả là, dù cô ta có gửi bao nhiêu lá thư đi chăng nữa, tất cả đều như đá chìm đáy biển.

Cũng không tự nghĩ xem, Cảnh Nhiên đúng là ở trong nước có danh tiếng cao, nhưng cô ta ở trong giới thời trang, là đẳng cấp gì? Làm sao Ashley có thể đặt cô ta vào trong mắt được?
Bộ lệ Paris đến hoàng gia còn không cầu được, tưởng rằng 12 số 0 là có thể mua được sao? Có phải là Cảnh Nhiên quá ngây thơ rồi không?
Cô ta đã rất tức giận nên đã làm một bản sao của nó với giá cao.

Cô ta cảm thấy có chút áy náy, nhưng đồng thời cũng nghĩ rằng mình chỉ mặc lễ phục trong buổi tiệc rượu nhà họ Tống, chứ không hề tham gia các sự kiện thời trang quốc tế, chuyện này sẽ không truyền đến tai Ashley.

Ashley gần một năm rồi không có tin tức gì, giống như biến mất hoàn toàn vậy.


Cảnh Nhiên thấy Vân Giai Kỳ cũng đang nhìn chăm chäm vào chiếc váy của mình, liền đè xuống lương tâm đang cần rứt, ngạo nghễ bước đến chỗ cô.

Còn chưa mở lời, Vân Giai Kỳ đã nói trước một bước.


“Chiếc váy mô phỏng của cô trông khá đẹp?”
Cảnh Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, liền cảm thấy không biết phải đáp trả thế nào, khuôn mặt thanh tú của cô ta lập tức đông cứng lại.

‘Vân Giai Kỳ lười biếng nâng mí mắt lên, môi mỏng khẽ cong: “Thật sự không ngờ tới, cô thân là người của công chúng, lại có thể nghĩ đến việc dùng hàng giả để che mắt mọi người.


Cảnh Nhiên sửng sốt, “Cô nói cái gì?”
Xung quanh có một tiếng “bùm”, cuộc thảo luận nổ tra.

“Cái gì? Cô ta lại còn nói răng bộ lễ phục trên người Cảnh Nhiên là giả?”
“Cô ta là ai, dám nói ra câu này?”
“Lẽ phục trên người Cảnh Nhiên có thể không phải là thật, nhưng chiếc váy trên người cô ta, chắc chản không phải là thật”
“Ngay cả người có địa vị như Cảnh Nhiên còn không thể lấy được hàng thật.

Loại người vô danh không biết tới từ đâu như cô ta, cũng dám ở trước mặt Cảnh Nhiên diễu võ dương oai?”
“Hahaha, quả thực là cười đến rơi cả hàm ra rồi!”

Cảnh Nhiên chế nhạo: “Cô dựa vào cái gì mà nói lễ phục trên người tôi là đồ giả?”
Vân Giai Kỳ hiếu kỳ nghiêng nghiêng đầu, “ ‘Lệ Paris chỉ có một bộ chính hãng, và bộ chính hãng ấy đang ở trên người tôi, bộ chính hãng trên người cô đây, không phải là giả, chẳng lẽ là thật sao?”
Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng, “Trên đời chỉ có một bộ ‘lệ Paris chính hiệu.

Cô có bằng chứng gì để chứng minh chiếc váy trên người cô là hàng thật?”
“Câu hỏi này tôi cũng muốn hỏi cô y hệt như vậy” Vân Giai Kỳ nói, “Cô có bằng chứng nào chứng minh bộ váy trên mình là thật không?
Cảnh Nhiên bật cười khi nghe những lời đó: “Vậy là cô không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh rằng “lệ Paris của cỡ này là thật?”
Bất giác, xung quanh bị bao vây kín bởi các phóng viên báo đài!
Quá kích thích rồi! Hàng giả gặp hàng thật!
Giả chính là giả! Có mô phỏng giống đi chăng nữa, cũng không phải là hàng thật, đây chính là xâm phạm bản gốc!
“Đến chứng cứ còn không lấy ra được, còn có mặt mũi hỏi Cảnh Nhiên!”
“Bộ trên người cô ta chắc chẩn là hàng giả.

Nhìn đường thêu đi, rõ ràng là bộ trên người Cảnh Nhiên tinh xảo hơn!”
“Viên kim cương trên người Cảnh Nhiên tỏa sáng như vậy, còn có thể là giả sao!”
” Làm sao Ashley có thể giao tâm huyết của mình cho một người vô danh như thế này được?
Chắc chắn là cô ta đã ăn cắp thiết kế của Ashley, bí mật sao chép nó!”
“Kiệt tác nổi tiếng ‘lệ Paris này, mà cô ta cũng dám bắt chước, da mặt cũng dày thật đấy!”
Vô số lời khinh bi, giễu cợt, nghỉ ngờ và mong chờ trò cười của Vân Giai Kỳ Nhưng cô cũng không nóng nảy hay thiếu kiên nhãn, lười biếng hỏi Cảnh Nhiên, “Xin hỏi một chút, làm sao cô lấy được bộ lễ phục này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc