“Thế nào? Cô cho rằng tôi không dám giết cô à? Muốn giết cô còn không phải dễ như trở bản tay à?”
Tên này là Vân Ngọc Hân tìm thấy trong giới xã hội đen.
Trong giới xã hội đen, tàn sát lẫn nhau là việc quá đổi bình thường.
Vì tư lợi mà trừ khử lẫn nhau.
Người đàn ông nói: “Tôi cảnh cáo cô, bây giờ ở bên ngoài cô cũng là tội phạm bị truy nã, hiện tại cô mất tích, nhưng một khi phía cảnh sát bắt được, toàn bộ mấy chuyện mà cô làm đều bị vạch trần, thì cô cũng phải rơi vào con đường chết thôi! Hoặc là, cô phối hợp với tôi, chúng ta cùng nhau lấy mười bảy ngàn năm trăm tỷ tôi còn có thế tốt bụng cho cô lên chung thuyền, đưa cô ra nước ngoài chạy thoát thân! Nhưng nếu cô không nghe lời, không thành thật, tôi sẽ giải quyết cô ngay bây giờ!”
‘Vân Ngọc Hân đương nhiên hiểu mấy trò liều lĩnh như thế này, nếu ông ta đã dám nói ra mấy lời này thì chắc chẩn cũng sẽ dám làm.
Trước kia Vân Ngọc Hân thuê ông ta bắt người, ông ta còn nghĩ là ai đó, kết cục, một người là công chúa nhỏ nhà họ Bạc, một người là cậu chủ nhỏ nhà họ Cung.
Bảy nghìn tỷ?
Mạng của hai đứa trẻ chỉ đáng giá bảy nghìn tỷ thôi sao?
Bây giờ, vì người phụ nữ này mà đắc tội đến hai gia tộc lớn, liên luy ông ta phải chịu cảnh bị động như vậy, nếu không giết cô ta thì thật khó để giải tỏa nỗi hận tríng lòng ông ta Có điều, bây giờ đi đến nước này rồi, vốn dĩ đã không còn đường quay đầu lại.
Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Vân Ngọc Hân nói: “Thả tôi ra, ông trói tôi làm gì? Tôi là con tin của ông sao?”
Người đàn ông cho cô ta một cái tát trời giáng.
Hai đứa trẻ đang đợi tiền chuộc nên không đánh được.
Chẳng lẽ không đánh người phụ nữ này được sao?
Tên bất cóc lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác: “Cô thứ diễu võ dương oai với tôi tiếp xem, không ngoan ngoãn thì tôi sẽ xử lý cô ngay lập tức”
‘Vân Ngọc Hân nhanh chóng bình tĩnh trở lại Cô ta biết mấu chốt vấn đề, đối đầu với loại người như thế này hoàn toàn không có lợi cho cô ta ‘Vân Ngọc Hân giấy giụa một hồi, quần áo sớm đã bị xé rách vài chỗ, lộ ra bờ vai trắng nốn nà thơm tho.
Người đàn ông nhìn bờ vai cô ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Vân Ngọc Hân rất nhanh đã nhìn thấy được sự thay đối trong ánh mắt ông ta, miên man suy nghĩ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Nam… em biết sai rồi..
Sau này, em sẽ nghe lời anh, được không, anh đừng trói em nữa, đau..”
Giọng điệu của cô ta vô cùng quyến rũ Không biết vì sao toàn thân người đàn ông có chút nóng bức.
Ở nơi hoang vu này, lúc nãy lại nhâm nhi chút rượu.
Ăn no rửng mỡ.
Câu nói quả thật không sai Hiển nhiên trong ánh mắt của Tưởng Thạch Nam có chút mất bình tĩnh rồi.
Nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí nói: “Bây giờ cô mới biết nói năng mềm yếu à?”
“Không phải là do em nhất thời nóng vội sao… Bây giờ em biết sai rồi.”
“Cô đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ thả cô ra! Ai biết được cô có chịu an phận hay chưa, làm sao tôi biết được thả cô ra rồi cô có lộ ra bản chất thật hay không”
Đôi mắt Vân Ngọc Hân đột nhiên đỏ lên đẫm lệ, tủi thân nhìn chäm chảm, dáng vả đáng thương.
“Nhưng mà… anh Nam, em lạnh lảm..”
Vân Ngọc Hân nói: “Cho dù anh trói em thì cũng phải đưa em lên xe, đắp cho em tấm chăn chứ, có được không?”
Tưởng Thạch Nam nhíu mày, đột nhiên cúi xuống, ôm cô ta vào trong lòng.
‘Vân Ngọc Hân cố tình quyến luyến ông ta..