HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong, hai người đàn ông bước lên phía trước, đầu tiên là trình giấy tờ chứng minh thân phận, sau đó giải thích mục đích bọn họ đến đây với Bạc Tuấn Phong.

“Tổng giám đốc Bạc, chúng tôi là bác sĩ tư nhân của ông cụ Bạc, tôi họ Chu, đây là trợ lý của tôi, họ Từ.

Lân này chúng tôi tới là để đón cô chủ nhỏ trở về làm kiểm tra sức khỏe định kỳ”
Mỗi tháng Tiểu Vũ Minh đều phải làm kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần, tất nhiên Mạn Nhi cũng thế, không có gì bất ngờ.

Bạc Tuấn Phong nói: “Kiểm tra sức khoẻ?”
Bác sĩ giải thích: “Mỗi tháng đều phải làm kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần, đây là điều ông cụ Bạc đã dặn dò”
“Đưa đi đâu làm?”
“Về nhà họ Bạc, chúng tôi sẽ đưa cô Mạn Nhi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Sau khi làm xong, chúng tôi sẽ đưa cô chủ nhỏ trở về.”
Bạc Tuấn Phong có hơi nghi ngờ.

Anh nói: “Các anh muốn đón con bé đi thì cũng được thôi, nhưng phải đưa con bé về trước sáu giờ tối”
Bác sĩ Chu nâng tay lên nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút rồi gật đầu: “Không thành vấn đề”

Bạc Tuấn Phong gọi điện thoại cho Tân Khải Trạch.

Chỉ trong chốc lát, Tân Khải Trạch vội vàng chạy tới.

Đương nhiên là Bạc Tuấn Phong không yên tâm giao Mạn Nhi cho hai bác sĩ này, vì vậy anh để Tân Khải Trạch đi theo.

Một lát sau, bảo mẫu ôm Mạn Nhi đi xuống, Tiểu Vũ Minh cũng xuống theo.

Mạn Nhi hơi rầu rĩ không vui, Tiểu Vũ Minh trơ mắt nhìn bảo mẫu ôm Mạn Nhi giao cho bác sĩ, cậu bé nghỉ hoặc nói: “Cha ơi, bọn họ sắp đưa Mạn Nhi đi đâu thế ạ?”
“Các chú này đưa Mạn Nhi đi kiểm tra sức khoẻ.”
“Vậy khi nào Mạn Nhi mới về?”
“Buổi chiều sẽ được đưa về”
“ÀI Trước sáu giờ chiều.

Hai bác sĩ đưa Mạn Nhi trở về rất đúng giờ.

Mạn Nhi được Tân Khải Trạch ôm trong ngực đưa về.


Vân Giai Kỳ vẫn hơi hồi hộp, lúc hỏi thì Tân Khải Trạch nói là dọc đường đi Mạn Nhi quá mệt mỏi nên đã ngủ trong ngực anh ta.

Bảo mẫu ôm Mạn Nhi về phòng, Vân Giai Kỳ bèn hỏi Tân Khải Trạch: “Họ kiểm tra những cái gì thế?”
“Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ mà thôi.

Cô Vân Giai Kỳ, cô yên tâm, tôi đã quan sát từ đầu đến cuối”
“Ồ, vậy kết quả kiểm tra như thế nào?”
“Tất cả chỉ tiêu đều bình thường, nhưng mà còn một vài báo cáo chưa kịp có kết quả trong hôm nay, phải chờ tới ngày mai mới có thể có kết quả”
Vân Giai Kỳ gật đầu.

Bữa tối đã làm xong.

Tất cả mọi người muốn chờ Mạn Nhi tỉnh lại để cùng nhau ăn tối, nhưng kề cà chờ đợi rất lâu.

Bảo mẫu đi lên lầu nhìn vài lần, cũng thử đánh thức, nhưng Mạn Nhi vẫn ngủ cực kỳ sâu, làm kiểu gì cô bé cũng không tỉnh lại.

Vân Giai Kỳ hơi lo lắng, vì vậy cô đích thân đi lên lầu.

Vừa bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Mạn Nhi đang đắp chăn nằm trên giường, cô bé nhắm chặt hai mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Cô lo lắng nếu Mạn Nhi ngủ lâu như vậy, sau khi ăn tối, đến giờ đi ngủ cô bé sẽ không ngủ được nữa.

Vì lẽ đó, Vân Giai Kỳ đến bên cạnh giường, ngồi xuống mép giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt của Mạn Nhi..


Bình luận

Truyện đang đọc