Do đó, anh ta đeo một cái kính phụ trợ quanh năm, loại kính này, có thể khôi phục màu sắc của thế giới ở một mức độ nào đó.
Nhưng mức độ có hạn.
Cho đến khi nhìn thấy cô.
Người đàn ông này chợt cười, lại bước đến bên cạnh cô, hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Vân Giai Kỳ không tập trung nói: “Cứ ngồi tự nhiên”
Anh ta ngồi xuống, bỗng nhiên nói khẽ: “Kỳ Thiên Nam”
‘Vân Giai Kỳ thoạt đầu chưa định thần lại, hồi lâu, cô mới ngơ ngác nhìn anh ta: “Cái gì?”
“Tên tôi”
Kỳ Thiên Nam nhếch môi: “Cô có phải cũng nên cho tôi biết tên của cô.
không?”
Vân Giai Kỳ: “…Vì sao tôi phải nói tên cho anh?”
Tâm trạng của cô đã buồn bực, bởi vậy, giọng điệu cũng không nói đến khách khí cỡ nào.
Người đàn ông nhướng mày: “Cô dường như có tâm trạng không tối Vân Giai Kỳ im lặng gật đầu, không muốn nói chuyện nữa Cô quả thực là tâm trạng không tốt, vì thế cũng không đủ kiên nhẫn để trả lời anh ta Cô không chú ý đến anh ta, anh ta càng không kiêng nể gì đánh giá cô.
Màu sắc.
Trên người cô có vô vàn màu sắc.
‘Tóc cô mang một màu đen thuần túy.
Nổi bật lên làn da trắng sữa, giống như viên ngọc nõn nà.
Màu mắt tối thu hút, đôi môi hồng hào tựa như hoa anh đào.
Anh ta đã rất lâu, chưa từng thấy nhiều màu sắc chân thật như thế.
Ngay cả với sự giúp đỡ của kính, nó cũng không thể phác họa lại cảnh sắc thiết thực nhất của thế giới.
Cô có chút đặc biệt Anh ta từ trước đến nay luôn quen với việc nhìn thế giới xám trắng rồi, cô giống như cầu vồng đột nhiên rơi xuống thế giới này.
‘Vân Giai Kỳ mơ hồ nhận thức rằng người đàn ông này luôn để mình trong tầm mắt, có chút cảnh giác: “Vì sao anh cứ nhìn chảm chẳm tôi thế?”
“Bởi vì.” người đàn ông này bày tỏ: “Cô giống như một tác phẩm nghệ thuật”
Lời nói này..
Vân Giai Kỳ nhất thời không hiểu anh ta có ý tứ gì Cô nói: “Anh thật kỳ lạ…”
“Hả?” người đàn ông hứng thú nói: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Nói chuyện rất kỳ lạ, tôi thực sự không muốn quen anh, anh không cần phải nói với tôi tên của anh”
Kỳ Thiên Nam nghe vậy, chỉ cười cười.
Nếu như người bình thường nghe xong câu này, ít nhiều sẽ cảm thấ chai rối, nhưng anh ta chẳng có chút nào lúng túng, trái lại, nhìn ánh mắt của cô, mang theo nhiều suy nghĩ.
“Cô hiểu lầm rồi”
Kỳ Thiên Nam nói: “Tôi không phải muốn cô làm quen với tôi mà nói với cô tên của tôi”
“Vậy thì.
“Là tôi muốn làm quen với cô, muốn biết tên của cô” Thanh âm của người đàn ông rất dễ nghe, nhẹ nhàng như gió, mang theo vài phần từ tính ôn nhã: “Không thể nói sao? Tên của cô?”.