“Anh ấy vẫn còn chưa tỉnh lại, cô đến tìm anh ấy để làm gì?”
Bạc Thúy Quỳnh nói tiếp: “Tất cả chúng tôi đều không thể vào phòng bệnh!
Cô vẫn còn muốn vào sao?”
Bạc Tiêu Dương trừng mắt nhìn Bạc Thúy Quỳnh: “Câm miệng!”
Bạc Thúy Quỳnh cảm thấy tủi thân, liền bĩu môi nói: “Anh, anh hung dữ với em như vậy làm gì! Anh chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không hề nghĩ cho người nhà, có phải anh cũng bị người phụ nữ này mê hoặc rồi đúng không?”
“Anh nói em câm miệng đi! Không nghe thấy sao?” Ánh mắt của Bạc Tiêu Dương vô cùng sắc bén.
Lúc này, Bạc Thúy Quỳnh cũng không dám nói nữa.
Lời nói của Bạc Tiêu Dương đây uy nghiêm, biết rằng cậu ta đang rất tức giận, nên Bạc Thúy Quỳnh mới chịu kiềm chế lại.
Đứng ở phía xa, Bạc Minh Lâm liếc nhìn Bạc Tiêu Dương, chỉ cười chế nhạo một cái rồi không nói gì.
Bạc Tiêu Dương đẩy Vân Giai Kỳ đến trước cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua lớp kính của cửa sổ, Vân Giai Kỳ đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, phải đeo mặt nạ oxy, mái tóc bù xù của anh dài đến mí mắt, vết máu ở trên mặt cũng đã khô và không được lau sạch.
Anh ie quần áo của bệnh viện, nhưng không cài cúc áo, nhìn thấy trên nhiều dụng cụ theo dõi, trên người anh có rất nhiều máu, sau hơn năm giờ cấp cứu, quần áo ban đầu của anh đã bị vứt lại trong phòng phẫu thuật và tất cả đều bê bết máu.
Trên cổ được quấn một lớp gạc dày, có lẽ vì mất quá nhiều máu nên anh vẫn phải đang treo túi truyền máu.
Vân Giai Kỳ cũng trong tình trạng hôn mê nên không biết, còn Bạc Tiêu Dương, cậu ta đã tận mắt chứng kiến, trong phòng cấp cứu, các bác sĩ và y tá cứ liên tục xách túi máu ra vào, còn trong phòng phẫu thuật, quân áo của Bạc Tuấn Phong thì bê bết máu, ai nhìn thấy cũng đau lòng Cổ của anh bị vật nhọn đâm vào, vết thương tuy không lớn nhưng đâm trực tiếp vào động mạch cổ Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà đã mất hàng nghìn miliit máu.
Lúc đó, Bạc Tuấn Phong vẫn còn đang bị kẹt trong xe nên đội ngũ y tế đã phải truyền máu cấp cứu ngay bên cạnh xe, lúc đó, thậm chí Bạc Tuấn Phong còn có triệu chứng sốc nữa.
Một chút nữa thôi là anh đã đến của âm phủ rồi.
Cũng may là cấp cứu kịp thời.
Khi Bạc Ngạn Thiên đến, thậm chí Bạc Tiêu Dương còn không dám nói với ông ta, cho đến khi bác sĩ bước ra và nói răng bây giờ anh đã qua cơn nguy.
kịch, trước mắt thì Bạc Tuấn Phong không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng sợ rằng sau khi truyền máu sẽ xảy ra một vài phản ứng phụ.
Vân Giai Kỳ chỉ có thể được nhìn anh qua cửa sổ.
Cô chưa bao giờ thấy qua hình dáng yếu đuối của Bạc Tuấn Phong như vậy, trong trí nhớ của cô, từ trước tới giờ anh luôn là một người đàn ông có sức mạnh vô địch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh dễ bị tổn thương như vậy.
Cái đồ điên này!
Nỗi sợ hãi của Vân Giai Kỳ vẫn còn kéo dài cho đến tận bây giờ.
Làm sao anh có thể, tại sao anh lại dám làm như vậy chứ?
Nhưng ngay lúc này, anh đã có một chút do dự, hình như cô chính là người đã đâm vào chiếc xe container đó.
Nhưng thậm chí anh đã không hề do dự, tất cả chỉ là phản ứng đầu tiên theo bản năng.
Cuối cùng thì vào lúc đó, anh đã nghĩ gì.
Trong thời gian suy nghĩ đó, chắc là anh đã phải nghĩ ra vô số cách để có thể cứu cô, nhưng mà chỉ có một cách duy nhất này là sẽ an toàn tuyệt đối..