Vân Giai Kỳ biết cô bé thích nhất là mứt quả việt quất, chua chua ngọt ngọt, ăn cùng với món bánh mì điểm tâm xốp mềm, quả thật là rất ngon miệng.
Mạn Nhi thích nhất là sữa socola nóng.
Uống một ngụm, sữa tràn ngập khoang miệng, cô bé lộ ra gương mặt mãn nguyện.
Vân Giai Kỳ ngắm nhìn sự thỏa mãn trên gương mặt của cô bé, cô càng biết cả hai đứa trẻ đều rất thích bữa sáng do cô làm.
“Có ngon không?” Vân Giai Kỳ hỏi.
Mạn Nhi có chút lưỡng lự, cô bé không thích người phụ nữ này, nhưng bữa sáng mà cô ấy làm lại ngon đến bất ngờ!
Mặc dù không muốn thừa nhận rằng nó ngon, nhưng nếu lỡ nói không ngon, sau này cô bé lại không được ăn nữa thì phải làm sao?
Vậy nên cô bé ngoan ngoãn đáp: “Ngon ạ”
“Vậy sau này, ngày nào mẹ cũng làm cho con nhé, có được không?” Vân Giai Kỳ mừng rỡ hỏi.
Mặt Mạn Nhi ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
Một bên, người làm ngưỡng mộ nói: “Đúng là tay nghề của cô Vân vẫn là tốt nhất, vừa nãy chúng tôi còn lo hai đứa trẻ không ăn được bữa sáng qua loa chúng tôi làm”
“Món ăn các cô làm không phải là không ngon, chỉ là, tôi biết chúng thích ăn gì thôi” Vân Giai Kỳ đã đặc biệt đi học một khóa học dinh dưỡng vì Mạn Nhị, vì sự phát triển trong tuổi dậy thì của cô bé, cô đã quyết định thay đổi phương pháp nấu ăn để nấu được các bữa sáng đa dạng và cân bằng dinh dưỡng cho con.
Ăn xong bữa sáng, Vân Giai Kỳ liền định đến bệnh viện thăm Cung Bắc.
Cũng không biết bệnh tình của đứa nhóc đấy thế nào rồi.
Vì đến bệnh viện không tiện mang hai đứa nhỏ theo, vậy nên, Vân Giai Kỳ nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, con ở nhà trông Mạn Nhi thật tốt, chiều mẹ sẽ về cùng các con nhé” Mạn Nhi ở bên cạnh nói: “Con không cần dì ở cùng!” Cô bé vẫn rất chống đối cô.
Vân Giai Kỳ không hề nản lòng nói: “Vậy con ở nhà ngoan nghe lời anh trai nhé.” Mạn Nhi nép sau lưng Vũ Minh, không nhìn cô.
Vẫn Giai Kỳ trong lòng hơi thở dài, nhắc nhở người làm mấy câu liền đi ra ngoài.
Vân Giai Kỳ vừa đến bệnh viện thì Lý Phong Tuấn cũng vừa đến nơi.
Hai người gặp nhau ở lối vào phía trước tòa bệnh viện.
Vân Giai Kỳ thấy vẻ mặt của ông ta gấp gáp, trong lòng liên thắc mắc: “Viện trưởng Lý, sao sắc mặt của ông nhìn không tốt lắm vậy?” Lý Phong Tuấn nhìn thấy cô, hơi nhăn mặt: “Đã có báo cáo chẩn đoán của đứa trẻ rồi”
“Thế nào rồi?”
“Như tôi đã nhận định” Vẻ mặt Lý Phong Tuấn có chút nặng nề: “Cung Bắc quả thật đã bị suy giảm miễn dịch thứ cấp” Trong một khoảnh khắc Vân Giai Kỳ như rơi xuống vực thẩm.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây?”
“Mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lý! Cô Vân, cô đừng vội, căn bệnh này không phải là vô phương cứu chữa, cô không cần quá căng thẳng, hơn nữa, đây là bệnh suy giảm miễn dịch thứ cấp, vậy nghĩa là có phương pháp can thiệp thì có thể chữa được bệnh” Vân Giai Kỳ vẫn lộ rõ vẻ u sầu lo lắng: “Vâng…”
“Nhưng một thời gian dài sắp tới trong tương lai, Cung Bắc sẽ không thể tùy tiện rời khỏi buồng bệnh vô trùng” Hai người vừa nói vừa tiến về phía bệnh viện.
Mộng Yến Nhi và Cung Dận đều ở đây.
Cung Chiến cũng vậy.
Vừa nhìn thấy Lý Phong Tuấn và Vân Giai Kỳ đi cùng nhau, tim Mộng Vi đập mạnh mấy nhịp, lập tức quay sang Lý Phong Tuấn tiếp đón: “Viện trưởng Lý, kết quả chẩn đoán của Cung Bắc có chưa vậy?” Thật sự là suy giảm miễn dịch!
Phải làm sao đây?.