Vân Giai Kỳ nhìn y tá hị Y tá bất đắc đĩ nói: “Lúc có lúc không, nói chung… chúng tôi cũng có phân ca trực, cô ấy chuyển tới phòng bệnh này được vài ngày, nhưng mà tôi thấy cơ bản đều là bộ dạng điên điên khùng khùng”
Cô vừa nói vừa nhắc nhở: “Cô đừng đến gần cô ta quá! Trước đấy một đồng nghiệp của chúng tôi bị cô ta làm cho bị thương, cô ta có vấn đề rất lớn về tâm thần”
‘Cô ta luôn như vậy sao?”
Bạc Tiêu Dương nhìn thoáng qua Vân Giai Kỳ, biết cô đang nghĩ ngờ điều gì.
Cậu ta cũng nghỉ ngờ như vậy.
Vô duyên vô cớ lại khùng điên như nhau, Vân Ngọc Hân nhìn ra bên ngoài cửa, lo lắng nói: “Anh Tuấn Phong đâu, khi nào anh Tuấn Phong mới đến đón tôi?”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Vân Giai Kỳ: “Cô đem anh Tuấn Phong đi giấu rồi đúng không?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta từ đầu đến cuối “Nhất định là như thế”
‘Vân Ngọc Hân trừng mắt nhìn cô: “Tôi nói cho cô biết, anh Tuấn Phong nhất định sẽ lấy tôi! Ông thích tôi nhất, ông không thích cô, ông thích tôi, cho nên sau đó tôi sẽ là vợ của anh Tuấn Phong, mợ chủ của nhà họ Bạc, đợi đến lúc tôi mang thai, đứa bé sẽ là người thừa kế duy nhất nhà họ Bạc! Hi hi.
.
”
Cô ta thoáng nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đứng bên cạnh Vân Giai Kỳ, đồng tử mở rộng, sau đó thu hẹp tiêu cự: “Anh Tuấn Phong.
.
”
Cô ta nhận nhầm Bạc Tiêu Dương với Bạc Tuấn Phong.
“Anh Tuấn Phong! Anh đến đón em, anh cuối cùng cũng đến đón eml”
Cô ta trở nên vui mừng khôn xiết, cơ mặt đều co rút: “Anh Tuấn Phong, anh cuối cùng cũng đến đón em sao? Em chờ anh rất vất vả.
Anh đưa em đi có được không? Ở đây rất đáng sợ, rất dọa người… Bọn họ nhìn em như nhìn phạm nhân vậy, toàn ngược đãi, hành hạ em!”
‘Y tá mắng một câu: “Bình tĩnh! Đùa đủ chưa?”
“Anh xem anh xem! Bọn họ còn hung dữ với em!”
‘Vân Ngọc Hân biểu tình bằng gương mặt tủi thân, cô ta chỉ vào y tá, quay sang Bạc Tiêu Dương tố cáo: “Anh Tuấn Phong, anh nhanh đuổi bọn họ đi, em không muốn nhìn thấy bọn họ, bọn họ hung dữ với em, toàn đánh em”
Bác sĩ điều trị chính nghe tin cũng tới, thấy Vân Ngọc Hân lại đang nổi điên, ông ta nghiêm giọng nói: “Bình tĩnh một chút”
Ông ta hỏi y tá: “Cho uống thuốc chưa? Sao lại tái phái Y tá uất ức nói: “Còn chưa kịp cho cô ấy uống thuốc!”
“Tôi không cần phải uống thuốc!”
Vừa nghe thấy phải uống thuốc, Vân Ngọc Hân sợ đến mức cuộn tròn người lại, dựa lưng vào tường: “Không phải uống thuốc! Tôi không phải uống thuốc!
Anh Tuấn Phong, anh mang em ra khỏi đây được không…”
Bạc Tiêu Dương lạnh lùng nhìn cô ta, trên mặt không chút thay đổi “Đi thôi”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa”
Cô xoay người, Bạc Tiêu Dương cũng muốn đi cùng cô.
‘Vân Ngọc Hân lập tức nóng nảy.
Cô ta đột ngột chạy xuống mặt đất, vươn tay ra chản, cầm chặt lấy vạt áo.
của Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương dừng lại, ánh mắt nguy hiểm quay lại nhìn.
Bác sĩ điều trị chính vội vã lại gần lại bị Bạc Tiêu Dương ngăn cản.
Cậu ta xoay người, liếc mắt dò xét Vân Ngọc Hân, hỏi: “Cô còn muốn nói cái gì”.