HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vừa nghe thấy bà ta muốn đi xem Vân Giai Kỳ, Vân Lập Tân lại tức giận: “Hôm nay nếu bà dám đi xem tội phạm giết người kia thì bà đừng nghĩ muốn vác mặt về nhà họ Vân nữa!”
Lâm Tĩnh Anh quay đầu lại mắng một câu: “Tôi đi xem ai liên quan gì đến ông? Vân Lập Tân, chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, không tới lượt ông quản tôi! Ông đi mà ôm gái bán hoa diễn vở hài kịch của mình đi!”
Vân Lập Tân bị bà ta suýt chút nữa đã bị đau tim: “Bài”
Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, ông ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt kiên cường này của Lâm Tĩnh Anh.

Lý Uyển Đồng vừa nghe thấy Lâm Tĩnh Anh gọi bà ta là gái bán hoa lại kích động muốn xông qua đó nhưng lại bị Bạc Tiêu Dương chặn lại đẩy ra.

“Cút ngay! Cậu là ai hả?”
Phong thái của Lý Uyển Đồng vô cùng khoa trương.

Vân Lập Tân vội chạy lại kéo bà ta ra đằng sau, thấp giọng cảnh cáo nói: “Bà như thế nào với Lâm Tĩnh Anh tôi không quan tâm, nhưng người này không phải người mà bà có thể trêu chọc đến đâu!”
Nói xong, ông ta lại nói với Bạc Tiêu Dương: “Tiêu Dương, đây là chuyện của nhà họ Vân, chú khuyên cháu đừng nên xen vào thì tốt hơn”
“Chú thừa nhận Vân Giai Kỳ không phải con gái của chú đúng không?” Bạc Tiêu Dương đột nhiên hỏi.


Vân Lập Tân hừ lạnh một tiếng: “Nghiệt chủng này mới không phải là con gái của chú!”
“Cháu quan tâm tới là chuyện của Vân Giai Kỳ, cô ấy không phải con gái của chú thì sao lại xem là chuyện của nhà họ Vân được? Chú cho rằng tôi đang quan tâm Vân Ngọc Hân à? À, Vân Lập Tân, Vân Ngọc Hân sống hay chết cũng không có liên quan gì tới cháu, cũng càng không liên quan gì tới nhà họ Bạc cải”
Vân Lập Tân tức giận tới mức mất nói chuyện mà không suy nghĩ.

Bạc Tiêu Dương xoay người nói với Lâm Tĩnh Anh: “Đúng lúc cháu định tới sở cảnh sát, bác gái đi cùng cháu đi”
Lâm Tĩnh Anh chan chứa nước mắt mà gật đầu.

Trên xe.

Lâm Tĩnh Anh ngồi ở vị trí phó lái, luôn im lặng mà rơi nước mắt.

Bà ta đột nhiên có hơi xót xa ân hận.

Nhiều năm như vậy vì để hùa theo Vân Lập Tân, rõ ràng Vân Giai Kỳ mới là con gái ruột của bà ta, bà ta lại luôn không dám nhận, không dám bảo vệ, không dám cưng chiều.


Nhưng dù là giữa mẹ con có khoảng cách nhưng bà ta cũng sẽ không tin Vân Giai Kỳ là hung thủ giết người!
Không phải đâu, không phải đâu!
Nếu không phải là đến bước đường cùng làm sao có thể có ý định giết người được.

Với lại…
Từ nhỏ Vân Giai Kỳ đã là một người cực kỳ lương thiện.

Miệng lưỡi như đao nhưng trong lòng lại không có ý gì xấu.

Cô yêu quý bảo vệ những loài động vật nhỏ như vậy, một người lương thiện như thế làm sao có thể động dao với một người đang sống sờ sờ được.

Vân Giai Kỳ còn sợ máu.

Cô làm sao có thể để tay của bản thân bị bẩn được!
Lâm Tĩnh Anh lau nước mắt nói: “Vân Giai Kỳ nhất định sẽ không phải là hung thủ giết người! Con gái của tôi, tôi hiểu rất rõ! Con bé không thể làm ra loại chuyện này được!”
Trước mặt người khác, bà ta cuối cùng cũng đường đường chính chính mà thừa nhận Vân Giai Kỳ là con gái của mình!
Bạc Tiêu Dương nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng dọc đường đi không đếm nổi cuối cùng vượt bao nhiêu cái đèn đỏ rồi.

Bên tai là tiếng nức nở của Lâm Tĩnh Anh..


Bình luận

Truyện đang đọc