Sao anh lại bị thương đến mức này?
“Mau cứu lấy anh ấy.”
‘Vân Giai Kỳ giọng nói run run: “Anh chảy rất nhiều máu.
Cô không ngừng gọi tên anh.
Nhưng anh không hề có chút phản ứng gì cả.
Trong lòng Vân Giai Kỳ vô cùng hoảng hốt!
Cô không biết vết thương của anh như thế nào, có còn sống không!
“Anh ấy thế nào rồi…”
Cảnh sát nói: “Yên tâm, vẫn còn sống…”
“Chỉ là thùng xe bị biến dạng nghiêm trọng…”
“Cắt trụ B ra mới có thế lôi người raf Lực lượng cứu hỏa lấy máy cắt ra.
‘Vân Giai Kỳ nhìn đến sợ hãi “Hãy để tôi xem anh ấy…”
Vân Giai Kỳ đau khổ cầu xin xông qua rào chản, đến bên cạnh chiếc xe, đưa tay ra, không dễ dàng mới bắt được ống tay áo của Bạc Tuấn Phong.
Mu bàn tay của anh thị lạnh, giống như không có nhiệt độ.
Hai mắt Vân Giai Kỳ đỏ lên, nước mất đột nhiên rơi xuống: “Tuấn Phong anh tỉnh lại đi…”
Cô không ngừng vuốt tay anh, hận không thể truyền cho anh tất cả nhiệt độ cơ thể mình, Khi cảnh sát nhìn thấy toàn thân Vân Giai Kỳ cũng đây máu, cau mày gọi bác sĩ: “Mau đưa người bị thương đến bệnh viện!”
“Vâng”
Bác sĩ ép buộc kéo Vân Giai Kỳ đi nhưng Vân Giai Kỳ sống chết không muốn rời đi Cô phải nhìn thấy Bạc Tuấn Phong bình an vô sự thì mới có thể an tâm.
‘Vân Giai Kỳ giấy dụa kịch liệt khiến mấy cô y tá luống cuống đến vò đầu sứt trán, bác sĩ bước đến nâm cánh tay cô rồi tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, cả người cô mềm nhữn và được đỡ lên cáng cứu thương.
Y tá đeo mặt nạ dưỡng khí cho cô và bắt đầu rửa sạch vết thương.
“Tuấn… Tuấn Phong…” Vân Giai Kỳ bất tỉnh mà vẫn gọi tên anh.
Cho đến khi cô được đưa vào xe cứu thương, cửa xe cứu thương đóng chặt lại kèm theo một tiếng “rầm”
“Thì lòng cô cũng bị đóng băng thành mảng lớn!
“Di du di du..* Xe cứu thương bấm còi phóng thẳng về phía bệnh viện.
Trong xe cứu thương, hô hấp của Vân Giai Kỳ càng ngày càng gấp gáp, ngay cả sức lực để ngồi dây cũng không có, chỉ có thể híp mắt mơ màng nhìn lên nóc xe.
Bên này mấy y tá bàn tán sôi nối “Hiện trường tai nạn rất khúng khiếp đó…”
“Nghe nói chủ nhân chiếc xe thể thao kia là người của nhà họ Bạc…”
“Không thể nào! Bạc Tuấn Phong?”
“Hiện trường thảm thiết như vậy không biết còn cứu được không…”
“Không biết cứu được không nữa… Nghe nói động mạch bị cắt, nếu là vậy thật thì hy vọng còn sống thật xa vời…”
“Khó nói lảm… Cảnh sát nói, chiếc xe thể thao kia đã có thể tránh được, nhưng mà…”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa vời, Vân Giai Kỳ bấu chặt chiếc chăn bệnh viện, nghẹn ngào.
Cô không thể phát ra tiếng chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống..