‘Vân Giai Kỳ đi thẳng vào vấn đề, găng hỏi: “Vân Ngọc Hân, tôi hỏi cô, có phải là cô đã cấu kết với Tống Hạo Hiên đế lừa gạt tôi đúng không?”
‘Vân Ngọc Hân sửng sốt trong giây lát: “Cô nói vậy là có ú gĩ?”
“Vũ Minh và Mạn Nhi là con của tôi, vậy mà cô lại cấu kết với Tống Hạo.
Hiên rồi lừa gạt tôi có phải hay không?”
‘Vân Ngọc Hân hoàn toàn chết lặng không nói nên lời!
Cô ta nhìn Bạc Ngạn Thiên một chút, nhưng ông cụ lại đang tức mức toàn bộ cơ mặt đều đang co giật.
Lúc này cô ta mới hiểu ra và nói một cách khẩn trương: “Tôi không có làm chuyện đó “Cô còn dám nói không làm à?”
“Vũ Minh và Mạn Nhi đều là con của tôi và anh Tuấn Phong! Là con của tôi!
Làm sao có thể có quan hệ gì với cô được!”
“Có phải cô không thấy quan tài không rơi nước mắt đúng không? Nhất quyết phải ép tôi tôi phải tìm một cơ quan có uy tín để làm giám định quan hệ cha con thêm một lần nữa rồi mới chịu thừa nhận có phải không?” Vân Giai Kỳ lại nói với giọng điệu đầy thất vọng: “Tôi cũng thật là ngu ngốc, ngốc đến nỗi để cho cô và Tống Hạo Hiên cấu kết với nhau lừa gạt tôi, mà tôi lại không hề hay biết!”
Cô đã đặt nhầm sự tin tưởng vào Tống Hạo Hiên.
Cô cứ tưởng rằng Tống Hạo Hiên sẽ không giống với bọn họ.
Anh ta sẽ không làm hại cô.
Cô văn luôn cảm kích và nhớ mãi không quên năm năm trước Tống Hạo.
Hiên đã cho cô một cơ hội để lấy lại cuộc sống mới, nhưng lại không biết rằng anh ta vì cô mà đã tỉ mỉ xây dựng một âm mưu lớn như vậy để lừa gạt cô!
‘Vân Ngọc Hân đột nhiên đứng dậy, gồng đỏ cả cổ lên hỏi: “Có phải Tống Hạo Hiên đã nói cho cô biết không?”
Bạc Ngạn Thiên không thể kiên nhẫn thêm được nữa mở miệng nói: “Ngọc Hân, không cần phải giấu diếm chuyện này nữa, cũng không thể giấu diếm thêm được nữa đâu!”
Ông ta nhìn về phía Vân Giai Kỳ và thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy! Vũ Minh và Mạn Nhi quả thật là cốt nhục ruột thịt của cô, nhưng đồng thời hai đứa nhỏ cũng là huyết thống của nhà họ Bạc! Tôi không muốn bọn nó nhận cô”
‘Vân Giai Kỳ cười lạnh lùng và nói: “Ông cụ này, e răng có một số chuyện ông, văn chưa hiểu rõ lắm đâu.
Tôi nhận hay không nhận Vũ Minh và Mạn Nhi không đến lượt một lời nói của ông mà có thể quyết định được.
Ông không có tư cách để quyết định chuyện này!”
Bạc Ngạn Thiên nghe xong phùng mang trợn mắt lên nói: “Cô nói tôi không có tư cách quyết định? Vậy còn cô, cô có tư cách để quyết định à?”
‘Vân Giai Kỳ trả lời: “Tôi là mẹ đẻ của hai đứa nó, tại sao tôi lại không có.
quyền quyết định chứ? Ông nghĩ ông là aï? À đúng rồi, ông là người đứng đầu tối cao của nhà họ Bạc mà, nhưng người duy nhất không có tư cách trong chuyện này lại chính là ông đấy! Vê tình, ông không có tư cách; về lý, ông cũng không có tư cách; về pháp, ông lại càng không có tư cách!”
Rõ ràng là Bạc Ngạn Thiên Hiển có chút đứng ngồi không yên.
Ông ta đứng lên bất thình lình, nhưng Vân Giai Kỳ đang đứng trước mặt ông ta với một hào quang thật sự quá mạnh mẽ cho nên không hiếu sao ông ta lại ngồi xuống, tức giận đến nỗi hai bàn tay vỗ mạnh vào đùi một cái, sau đó mạnh mẽ quát: “Cô đòi nói chuyện pháp luật với tôi cơ à?”
Làm sao mà Vân Giai Kỳ không tức giận đến mức run rấy cả người được!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vẫn luôn bị lừa gạt trong một thời gian dài như vậy.
Cô lập tức hiểu được tại sao Bạc Ngạn Thiên lại không để Mạn Nhĩ nhận cô, còn không ngần ngại thôi miên Vũ Minh và Mạn Nhi rồi!.