HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Bạc Ngạn Thiên giọng đặc biệt tức giận: “Cái thứ dã chủng trong bụng cô ta không biết ở đâu ra, cô ta còn mặt mũi mà bưồn ư? À! Cô ta còn muốn đứa con này sao.

Vì muốn giữa lại nó cô ta còn muốn chạy trốn? Muốn chạy đi đâu chứ? Muốn chạy tới nơi không ai biết rồi sinh ra thứ dã chủng đó sao? Ông thấy Bạc Tuấn Phong không cần phải phá cái thai đi, chỉ cần đợi cô ta sinh ra nó coi thử rốt cuộc nó là dã chủng của ai thôi! Cô ta vẫn còn mặt mũi mà buồn tủi sao, không biết đứa trẻ sinh ra này rốt cuộc là con của ai!”
Vân Giai Kỳ lẩm bẩm một câu: “Ông ơi nhỏ tiếng chút ạ lỡ như chị ấy tỉnh lại!”
“Ngọc Hân con còn tội nghiệp cô ta sao? Cô ta đã hại chết con của con với Tuấn Phong, bây giờ rơi vào tình thế này cũng do cô ta đáng đời thôi! Vẫn là Ngọc Hân con rộng lượng loại phụ nữ nhỏ nhen độc ác như cô ta con còn thấy đáng thương, ai mà biết cô ta còn đang âm mưu cái gì chứ?”
“Con chỉ cảm thấy thật đáng thương thôi… Dù sao con cũng từng trải qua việc sẩy thai là một người mẹ con cũng biết mất một đứa con là như thế nào…”
“Ngọc hân con thật lương thiện! Cô ta hại con thành ra như thế rồi mà con còn nói giúp cô ta?”
Bạc Tuấn Phong vừa mới quay trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân đứng ở cửa, anh lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Bạc Ngạn Thiên quay người lại trừng mắt nhìn anh: “Ông cũng muốn hỏi mấy ngày nay cháu tao tức trực ở bệnh viện làm gì? Người phụ nữ cô ta không có tay chân sao? Cô ta bị thương gì không thể tự xử lý sao? Cần cháu chăm sóc? Bạc Tuấn Phong cháu đừng quên cháu là người cao quý thế nào chỉ có người tới hầu hạ cháu, từ lúc nào cần cháu tao đến đây hầu hạ người khác? À! Cho dù cháu có lòng hầu hạ người ta, người ta có cho con mặt mũi không! Thật không biết tốt xấu chả ra làm sao cải”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong lạnh lùng trông đáng sợ.

“Anh Tuấn Phong… Ông là nhớ anh biết anh ở bệnh viện nên qua xem anh đấy!” Vân Ngọc Hân lập tức nói.


Bạc Tuấn Phong nói: “Không cần”
Bạc Ngạn Thiên liếc mắt nhìn Vân Giai Kỳ thấy tấm chăn động đậy.

Ông ta nghĩ cô đã tỉnh thế là cố ý trước mặt Vân Giai Kỳ chất vấn: “Cháu ngày đêm bảo vệ người phụ nữ này làm gì?
Con của cháu thì sao cháu không quan tâm nữa sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Mạn Nhi và Vũ Minh còn có Cung Bắc cháu đã giao cho Tân Khải Trạch chăm sóc “Ý ông là Lâm Thanh Thủy” Bạc Ngạn Thiên nhắc nhở: “Đừng quên đứa con trong bụng người ta đang mang là của cháu! Đứa con này, cháu không quản sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đứa con trong bụng của cô ta thì có liên quan gì đến cháu?”
“Thế nào? Con của cháu, cháu không nhận?”
“Cháu từ lúc nào nhận qua đứa con trong bụng cô ta là con của cháu”
Vân Ngọc Hân nghe vậy trong lòng không khỏi mừng thầm.


Cho dù Lâm Thanh Thủy có cố gắng vắt óc suy nghĩ để mang thai lén cốt nhục của anh Tuấn Phong thò làm sao? Anh Tuấn Phong căn bản không thừa nhận! Có điều, khi đứng trước mặt Vân Giai Kỳ, Vân Ngọc Hân vẫn cố ra vẻ bảo vệ Lâm Thanh Thủy nói: “Anh Tuấn Phong đứa con trong bụng cô ấy là cốt nhục của anh.

Mấy ngày gần đây phản ứng mang thai của Lâm Thanh Thủy rất nghiêm trọng, bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt” Lời cô ta nói rõ ràng cố ý công kích Vân Giai Kỳ.

Dù sao Vân Giai Kỳ vừa mới xảy thai nhất là những vấn đề liên quan đến đứa con.

Vân Ngọc Hân cố ý muốn nói cho cô biết hận đến nỗi muốn đâm thủng tim cô.

Bạc Tuấn Phong hơi nheo mắt liếc về phía Vân Ngọc Hân nói: “Từ lúc nào chuyện của tôi đến lượt cô múa tay múa chân vậy?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ngọc Hân thế nào mà cháu lại nói múa tay múa chân? Con bé tương lai là thiếu phu nhân của Bạc gia, đây là chuyện của Bạc gia ta.

Ông nói con bé có tư cách quản thì con bé có tư cách để quản chuyện này”.


Bình luận

Truyện đang đọc