HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vân Giai Kỳ quật cường lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người cướp đi Mạn Nhi của tôi, là các người dùng dao đâm khoét vào tim tôi.

Tôi đã làm gì sai mà nhà họ Bạc cứ phải chà đạp lên lòng tự trọng của tôi như vậy?”
Doãn Lâm đứng một bên nghe một hồi oán trách mà lòng đau như dao cắt.

Anh ta quỳ gối xuống bên cạnh Vân Giai Kỳ, đau lòng ôm lấy Vân Giai Kỳ, ngẩng đầu nhìn vế phía Bạc Ngạn Thiên, trong ánh mắt lộ ra vài phần hận ý.

“Ông cụ Bạc”
Doãn Lâm lên tiếng: “Tha thứ cho tôi cả gan mở miệng.

Cô chủ nhỏ Mạn Nhi là con gái của tổng giám đốc Bạc với cô Vân Giai Kỳ, chuyện này hoàn toàn là sự thật”
“Cậu là cái gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Bạc Ngạn Thiên ngừng lại một chút, đột nhiên nói: “Lúc trước nhà họ Vân cấy phôi thai, tất cả phôi thai được cấy đều là của Ngọc Hân và Tuấn Phong.


Chuyện này đều là do Tống Hạo Hiên lừa cô.

Lĩnh vực y học của Tống Thiên phát triển như thế, một tờ giấy xét nghiệm huyết thống giả, căn bản là không khó khăn gì cả”
“Không phải”
Vân Giai Kỳ nói: “Mạn Nhi là của tôi… con bé là con gái của tôi..”
Cô không tin.

Cô không tin nhà Vân thật sự sẽ đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.


Vân Giai Kỳ nói: “Tôi biết con bé đang ở nhà họ Bạc.

Ông cụ Bạc, chỉ cần ông cho tôi gặp con bé thì điều gì tôi cũng có thể đồng ý với ông”
“0z Bạc Ngạn Thiên nghe vậy, đột nhiên ý vị sâu xa nói “Tôi nghe nói trong tay cô có một bản giấy tờ, yêu cầu quyền sở hữu toàn bộ cổ phần đứng tên nhà họ Vân, việc này có được không?”

Vân Giai Kỳ ngẩn người.

“Vân Giai Kỳ, thật ra cô là người rất có năng lực.

Chuyện này, mặc dù tôi không biết lý do là gì, nhưng mà ở dưới con mắt của tôi, tôi không chấp nhận được cô ở trong này muốn làm gì thì làm.

Muốn gặp Mạn Nhi, được thôi, tôi có thể cho hai ngư: p nhau.

Nhưng điều kiện tiên quyết là bản văn kiện này trở thành phế thải”
Vân Giai Kỳ nhướng mày, chớp mắt nhăn mi suy nghĩ chốc lát.

Rất nhanh cô đã ngước mắt nhìn về phía Doãn Lâm nói: “Giấy tớ đó ở đâu rồi?”
“Tôi vẫn luôn cất nó rất kĩ càng, cô Giai Kỳ, không lẽ cô muốn làm…”
“Đưa nó cho tôi.”
“Cô đừng có kích động như vậy…”
“Đưa cho tôi.”
Doãn Lâm căn chặt răng, không dám làm trái ý cô, lập tức xoay người đi lấy những giấy tờ, văn kiện kia..


Bình luận

Truyện đang đọc