HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cung Dận phản bác: “Nếu như con bé không phải là con gái ruột của tôi, chắc chắn bà sẽ không đối xử với con bé như thế”
Mộng Yến Mi im bặt không nói được một lời nào, sau đó đột ngột nghiến răng nghiến lợi nói: “Được thôi, tôi thừa nhận, đứa con này chính là cái gai trong mắt của tôi.

Cung Dận, cô †a là con của ông, không phải con của tôi.

Tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của cô ta, nhưng tôi không chấp nhận chuyện ông đối xử với cô ta như thế!”
Trong mắt của Mộng Yến Mi, thì Vân Giai Kỳ chỉ là chuyện ngoài ý muốn của Cung Dận.

Chuyện của ông ta với Lý Phong Tuấn không hề có một chút cảm tình nào, mà tất cả đều là do sự sắp xếp trong kế hoạch của Vân Lập Tân.

Bà ta có thể chịu được cái ngoài ý muốn này, nhưng nếu như có một ngày Cung Dận nhận đứa con Vân Giai Kỳ này về nhà, thì đó thực sự là một sự phản bội vô cùng lớn đối với bà ta.

Cung Dận nói: “Yến Mi, tôi sẽ không nhận con bé.”
“Đấy là ông nói như thế, vậy ông có chắc chắn điều đó hay không? Nếu như sau này, một ngày nào đó ông lại nhận Vân Giai Kỳ thì phải làm sao?”
Cung Dận nói: “Tôi sẽ không làm thế”
“Cung Dận, đây đều là lời ông nói! Đàn ông đã nói là làm, hôm nay ông nhất định phải lập lời thề cho tôi”

Mộng Yến Mi bắt ông ta thề.

Cung Dận không có cách nào khác chỉ đành chiều theo ý của bà ta.

Ông ta thở dài, thề: “Cung Dận tôi xin thề, nếu sau này nhận Vân Giai Kỳ về nhà, nhất định sẽ chết không toàn thây.

‘Yến Mi, thế này đã được chưa?”
Mộng Yến Mi bị lời thê của ông ta dọa cho khiếp sợ, vì thế bà ta vội vàng lấy tay che miệng ông ta lại, ngăn ông ta không ói nữa: “Tôi bắt ông thề, cũng đâu có bắt ông phải thê độc như thế! Ông điên à!”
“Nếu tôi không thề độc như thế, làm sao có thể khiến bà yên tâm” Ông ta ôm bà ta vào trong lòng: “Yến Mi, bà không cần phải suy đoán lung tung nữa, cũng không phải bởi vì chuyện này mà đối xử tệ bạc với Giai Kỳ.

Con bé không có tội, hiện giờ con bé cũng đã có cuộc sống của riêng mình, chúng †a không động chạm tới con bé, con bé cũng sẽ không đến làm phiền chúng ta.

Tôi có thể nhận ra được con bé là một đứa trẻ tốt bụng, nếu không sẽ không đối xử tốt với Cung Bắc như thế, kể cả khi con bé không biết thân phận của thằng bé”
Tâm trạng Mộng Yến Mi cũng vì thế mà cũng thả lỏng bớt.

Bà ta cũng tự nhận ra rằng thái độ của bản thân trước đây có chút cực đoan.


Vì thế bà ta đáp: “Tôi biết rồi, trước đây là thái độ của tôi không tốt, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn”
“Ừ”
“Bạc Tuấn Phong nói rằng Vân Giai Kỳ đã đặt một cái phòng vô trùng, lẽ nào chúng ta thực sự sẽ gửi Cung Bắc đến chỗ của cô ta?”
“Con bé đã mời Lý Phong Tuấn đến chứng tỏ rằng con bé hoàn toàn không phải như những gì bà nghĩ, đương nhiên là con bé có loại bản lĩnh đó” Cung Dận lại nói: “Nếu đã như thế thì bà còn lo lăng cái gì?”
Mộng Yến Mi nghe thấy vậy cũng cảm thấy không phải là không đúng.

Phòng vô trùng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nhìn thấy tình hình của Cung Bắc càng ngày càng tốt lên.

Hai ngày nay cậu bé đều ho quá dữ dội, khiến giọng nói trở nên hơi khàn đặc.

Y tá nói rằng cậu bé ho nhiều như thế không có gì đáng ngại hết, đó chính là dấu hiệu của quá trình hồi phục.

Mấy ngày nay tình hình sức khỏe của Cung Bắc đã có chuyển biến tốt.

Cậu bé bắt đầu thèm ăn, muốn ăn gì đó, dần dần cậu bé cũng ăn được những thức ăn mà Vân Giai Kỳ nấu đem tới.

Nhà họ Cung ở bên kia cũng không còn kiên quyết ngăn cản nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc