HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cùng lúc này.

Phía bên Lâm Thanh Thủy cũng nhận được tin.

Vân Ngọc Hân chuẩn bị làm thụ tinh ống nghiệm.

Gần đây cơ thể của cô ta phụ hồi rất tốt, ngay lập tức sẽ chuẩn bị làm phẫu thuật.

Trong lòng cô ta vội vàng, đã làm trước phẫu thuật lấy trứng rồi.

Lúc này, bác sĩ chỉ cần lấy gen của Bạc Tuấn Phong vào trong tay, cấy vào phôi thai, và cấy vào trong cơ thể của cô ta.

Tới lúc đó, có thể bình chân như vại rồi!
Vân Ngọc Hân đáng thương, uổng công tính toán một trận!

Không thể không nói, nếu lần phẫu thuật này thành công, cô ta còn phải cảm ơn Vân Ngọc Hân nữa.

Đáng tiếc không phải Vân Ngọc Hân, cô ta vốn dĩ không có được cơ hội này.


“Cô Lâm, mấy ngày này, cô nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, hai ngày sau, chúng tôi có được DNA của tổng giám đốc Bạc rồi sẽ tiến hành phẫu thuật cho cô” Trong điện thoại, bác sĩ giải thích xong những thủ tục cần chú ý liền đề cập đến thắc mắc về lần thanh toán cuối cùng.

Lâm Thanh Thủy nói: “Ông không cần gấp, sau khi mọi chuyện xong xuôi, tất cả số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ông ngay lập tức!”
“Được, vậy thì cứ quyết định vậy đi” Lâm Thanh Thủy vô cùng đắc chí dập máy.

Buổi tối.

Bạc Tranh Phong đến nhà họ Bạc đón Vũ Minh và Mạn Nhi.

Vân Giai Kỳ ở nhà, tinh thần có chút bất an.


Cô thúc giục bảo mẫu và người làm dọn dẹp và chuẩn bị phòng sạch sẽ cho Vũ Minh và Mạn Nhi.

Đồ đạc cô chuyển từ phủ Nguyệt Mặc đến đều đã được sắp xếp trong phòng.

Con rối Mạn Nhi thích, bức ảnh cô và Mạn Nhi chụp chung, cô hy vọng những thứ này có thể khiến Mạn Nhi nhớ đến chút ít những chuyện ấm áp giữa hai mẹ con.

“Cô Vân, Bạc gia trở về rồi!” Người làm vội vã lên tầng báo tin.

Vân Giai Kỳ lập tức xuống nhà.

Cô còn chưa kịp xuống cầu thang, từ xa đã thấy Bạc Tranh Phong một tay bế Mạn Nhi, một tay dắt Vũ Minh bước vào.

Thân hình nhỏ nhắn của Mạn Nhi năm trong lồng ngực của Bạc Tranh Phong, giống như một con búp bê bằng vải vậy.

Mặt cô có chút đỏ.

Bạc Tranh Phong ôm cô một cách khó khăn, cô đột nhiên có chút xấu hổ..


Bình luận

Truyện đang đọc