HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Lúc này cơ thể anh có mùi cồn và mùi nước hoa thoang thoảng trên người Mộ Ngọc My.

Nhìn thấy Bạc Tuấn Phong lẳng lặng đi lên lầu, như thể không nhìn thấy cô, trong lòng Vân Giai Kỳ cười giêu một cái.

Người đàn ông này!
Rõ ràng là đang chiến tranh lạnh với cô.

Anh nghĩ cô muốn quan tâm đến anh sao?
Tốt nhất là anh nên giả vờ như không nhìn thấy cô.

Vân Giai Kỳ lại năm xuống sô pha, cô quấn mình trong chiếc chăn mỏng, nhớ lại hương thơm mà mình vừa mới ngửi thấy.

Rõ ràng là mùi hương này giống như mùi nước hoa của phụ nữ.

Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa nồng nặc như vậy?
Chẳng lẽ, anh cãi nhau với cô một trận xong nên anh đi ra ngoài tìm một cô gái khác để an ủi?
Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ càng cảm thấy cổ họng như bị mắc nghẹn!
Xem ra đàn ông ở trên đời này đều giống nhau!

Ngay cả Bạc Tuấn Phong cũng như vậy.

Tuy nhiên, những người đàn ông như anh cũng không thiếu những người phụ nữ để ôm ấp yêu thương!
Trái tim Vân Giai Kỳ tắc nghẽn, cô lại năm xuống, nhưng cơn buồn ngủ đã tiêu tan.

Cô cuộn mình vào như một quả bóng, cô cứ nằm như vậy mà mở mắt cho đến khi bình minh lên, lúc này cô mới cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi đi ngủ, đến khi cô lại tỉnh dậy đã là buổi trưa.

.

ngôn tình tổng tài
Cô đột ngột từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn thấy người hầu đứng bên cạnh, không biết bọn họ đã đứng ở đây bao lâu, nhìn Vân Giai Kỳ ngủ trên sô pha, cũng không dám đánh thức cô.

“Cô Vân, cô tỉnh rồi à?”
“Ừ”
Vân Giai Kỳ ôm trán ngồi dậy, hỏi: “Những người khác đâu?”
Cô dường như vô ý hỏi, người hầu lập tức nói: “Mới sáng sớm Bạc Gia đã đi ra ngoài rồi”
“..” Người đàn ông này trở nên thờ ơ lạnh lùng, coi như cô không tồn tại.


Vân Giai Kỳ cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, đã đến giờ đến bệnh viện ở cùng Tiểu Bắc rồi.

Vì vậy cô lại hỏi: “Vũ Minh và Mạn Nhi đã dậy chưa?”
“Vâng, buổi sáng sau khi tỉnh dậy bọn trẻ vẫn luôn ở trong phòng, cậu chủ nhỏ nói muốn đợi cô dậy rồi cùng ăn trưa”
“Tôi không kịp ăn đâu.”
Cô phải mau chóng đến bệnh viện.

Người hầu lo lắng nói: “Sao cô lại không ăn trưa chứ? Rất có hại cho dạ dày.

Cô Vân, cô ăn một chút rồi hãng tới bệnh viện, cậu chủ nhỏ đã đợi cô lâu như vậy…”
“Ừm” Vừa nghe nói Tiếu Vũ Minh đã đợi mình lâu như vậy, Vân Giai cảm thấy có chút đau lòng: “Gọi bọn trẻ xuống lầu ăn cơm trưa”
“Vâng”
Khi người giúp việc vừa lên lầu gọi Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi xuống lầu ăn trưa thì chuông cửa vang lên.

Vân Giai Kỳ ngáp, cô mặc áo khoác bước ra cửa, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề thông qua mắt mèo, tay xách túi xách đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt căng thẳng.

Trong lòng cô khế kêu lộp bộp, cô mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, Mộ Ngọc My nhìn thấy Vân Giai Kỳ ở trong nhà, sắc mặt của cô ta thay đổi.

“Cô là ai?”
“Cô tìm ai thế?”
Gần như là cả hai người họ đều đồng thanh..


Bình luận

Truyện đang đọc