Trên đường đi nước mắt Vân Giai Kỳ chỉ khi trở lại phòng bệnh Bạc Tuấn Phong đặt cô lên giường Vân Giai Kỳ năm lấy cổ áo anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao người chết không phải là anh chứ?”
Bạc Tuấn Phong nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô đôi lông mày lưỡi mác tự giễu: “Em muốn anh chết sao”
“Tôi nóng lòng muốn anh chết quách đi! Đừng bao giờ xuất hiện nữa!”
“Vân Giai Kỳ anh cho em cái quyền đó!” Bạc Tuấn Phong chợt nói: “Anh giao mạng sống của mình cho em sống chết tùy em quyết định.
Chỉ cần em bây giờ ngoan ngoãn ăn uống nghỉ ngơi thật tốt đừng khóc náo nữa, muốn anh thế nào thì tùy em”
Vân Giai Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn anh, châm chọc hỏi: “Anh cho rằng tôi còn tin một chữ của anh sao?”
Lâm Tĩnh Anh đứng bên cạnh nói: “Vân Giai Kỳ con nói năng hồ đồ gì vậy! Cái gì mà chết với không chết con bây giờ không phải sống yên ổn sao? Mấy ngày nay Tuấn Phong chăm sóc con không rời nửa bước con không nhìn thấy sao? Cậu ta VÌ con mà…”
“Đừng nói nữa!” Vân Giai Kỳ bịt chặt tai lại, vừa nghĩ đến người đàn ông đã nhẫn tay cướp đi máu thịt của cô tuyệt vọng hét lên: “Đừng nói nữa!” Lâm Tĩnh Anh kinh hãi khi thấy bộ dạng điên loạn của cô.
Bà ta lùi vào góc tường nhất thời có chút hụt hãng.
Bạc Tuấn Phong không thèm quay đầu ra lệnh đuổi khách: “Ra ngoài.”
Lâm Tĩnh Anh nhìn anh: “Tuấn Phong”
“Ra ngoài!”
Lâm Tĩnh Anh như vậy liền rời khỏi phòng bệnh.
Bạc Tuấn Phong quay lại nhìn bác sĩ và y tá: “Các người cũng ra ngoài đỉ.”
“Nhưng, chúng tôi cần thay băng cho cô Vân”
“Ra ngoài!”
Bác sĩ và y tá nhìn nhau không dám ở lại, bọn họ lần lượt rời đi trong chốc lát trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vân Giai Kỳ ôm đầu gối, cuộn mình nhìn xuống đôi chân của mình, vùi mặt vào vòng tay cô mà nghẹn ngào.
Bạc Tuấn Phong giơ tay lên cởi bỏ tây trang lại cởi bỏ cúc áo đi đến trước mặt cô, đưa tay ra muốn cởi quần áo cho cô.
Vân Giai Kỳ nắm lấy tay anh chống cự một cách yếu ớt, Bạc Tuấn Phong nói: “Giai Kỳ, ngoan để anh thay thuốc giúp em” Vân Giai Kỳ im lặng chỉ cắn chặt răng đẩy anh ra một cách tuyệt vọng.
Cả người cô tìm cách trốn ở phía sau lưng anh mong muốn trốn vào một góc mà anh không bao giờ có thể chạm vào được.
Bạc Tuấn Phong làm dứt khoát, anh trực tiếp dùng băng gạc bên hông trói hai tay cô lên đầu giường hai chân cô cũng bị trói có như vậy cô mới không giấy dụa nữa.
Vân Giai Kỳ giãy dụa khó khăn nhưng Bạc Tuấn Phong mặc kệ đem quần áo bệnh nhân và băng gạc của cô cởi ra.
Đã hai ngày cô chưa thay băng rồi chỗ hở vết thương cũng đã dính vào băng.
Bạc Tuấn Phong mới nhất một gốc lên liền thấy vết thương của cô có dấu hiệu viêm mủ.
Vân Giai Kỳ đau đến nhíu mày: “Tôi không muốn anh đụng vào tôi!”
Cô làm cho Bạc Tuấn Phong khó chịu anh trừng mắt nhìn cô: “Em cho rằng tôi muốn đụng vào em?” Vân Giai Kỳ khó tin trừng anh nước mắt lại lần nữa lăn dài.
“Vậy tại sao anh còn muốn đụng vào tôi?”
“Nếu em không muốn tôi đụng vào em lần này thay băng xong rồi tôi liền không đụng vài em nữa!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh sẽ không chạm vào một ngón †ay nào của em”.