Vân Giai Kỳ lên tiếng: “Nếu không thì làm sao có thể vượt qua được cậu chứ?”
Bạc Tiêu Dương thật sự không biết nên làm gì, chỉ bật cười lên t ô thật sự muốn thẳng tôi đến như thế sao?”
“Lần này nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này thì việc tôi thắng cậu nửa vòng cũng không thành vấn đề”
Vân Giai Kỳ lên tiếng: “Sao đây, Bạc Tiêu Dương, cậu có định giữ lời hứa về cuộc tranh tài này không?”
Bạc Tiêu Dương: ‘..: Hôm nay cậu ta vẫn chưa thể hoàn hồn, dù sao thì nếu ban nấy thật sự xảy ra chuyện khiến người khác mất mạng thì sẽ xong đời mất, thế mà bây giờ cô vẫn còn quan tâm đến chuyện thắng thua sao?
“Nếu tôi nói không tính thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ đua một vòng khác.”
Bạc Tu Diễn: “..”
Cậu ta bày ra vẻ mặt bị cô đánh bại, nhắm mắt một cái, hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Cô thắng rš Vân Giai Kỳ nhíu mày: “Cậu nghiêm túc chứ?”
“Nếu bây giờ cô muốn đến gặp Mạn Nhi vậy thì tôi sẽ đưa cô đến gặp con bé.”
Vân Giai Kỳ vừa nghe thấy thế, sắc mặt lúc này mới dịu lại một chút.
Bạc Tiêu Dương thấy cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, không hiểu sao trong lòng cậu ta lại cảm thấy chua xót.
Cô muốn gặp Vân Mạn Nhi tới mức ngay cả mạng sống mình cũng không để tâm đến.
‘Thế nhưng hôm nay chưa chắc đứa bé kia chịu gặp cô.
Vân Giai Kỳ lên tiếng: “Cậu định bao giờ sẽ đưa tôi tới gặp Mạn Nhi?”
“Trước mắt tôi sẽ đưa cô đi kiểm tra một chút” Trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy không yên, lo lắng cho vết thương của cô.
“Tôi không sao, nếu tôi bị thương thì bản thân tôi sẽ biết, cậu không cần phải lo cho tôi.”
Bạc Tiêu Dương: “…”
“Bây giờ đưa tôi đi gặp Mạn Nhi luôn được không?” Vân Giai Kỳ mong chờ nhìn anh ta.
Bạc Tiêu Dương cân nhắc một chút, gật đầu: “Được”
Cậu ta quay đầu lại, nhìn về phía vị kỹ sư kia, vẻ mặt không có biểu cảm gì: “Mau kéo xe về sửa chữa, tôi sẽ tìm anh hỏi tội sau”
“Cậu Bạc, xin cậu.”
Chuyện như thế xảy ra, anh ta cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một tiếng sau.
Bạc Tiêu Dương đưa Vân Giai Kỳ đến bệnh viện.
Xe vừa ngừng lại trước của bệnh viện, Vân Gia Kỳ lập tức trợn tròn hai mắt.
“Sao cậu lại đưa tôi tới đây?”
Đây là bệnh viện nơi Doãn Lâm đang nằm.
Bạc Tiêu Dương lên tiếng: “Cô ngồi ở ngoài đây chờ tôi, tôi sẽ đưa Mạn Nhi tới đây”
“Mạn Nhi đang ở đây sao?”
“ừ”
“Con bé bị bệnh sao?”
Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng: “Sao Mạn Nhi lại ở bệnh viện?”
“Ông nội đưa hai đứa bé đến bệnh viện kiểm tra một chút, tôi không tiện giải thích với cô nhiều như thế.
Bây giờ cô cứ tới vườn hoa đẳng sau bệnh viện chờ tôi là được rồi”
“Tôi biết rồi”
Vân Giai Kỳ biết mình không tiện hỏi thêm gì nữa..