Cố Phương Huyền giật mình, lông mi cụp xuống.
“Nếu mẹ vẫn nhận người con gái này là con thì không được nói những lời như thế nữa!”
Cố Phương Huyền lại kiếm tra cơ thể cho bà ấy một chút: “Mẹ có bị thương ở đâu không? Những người đó có đánh mẹ không?”
Lâm Lục Thư lắc đầu Nhưng Cố Phương Huyền nhìn thấy một túm tóc bị đứt trên vai của bà ấy, rõ ràng có ai đã kéo mạnh tóc của bà ấy.
Cô ấy biết chắc chẳn Lâm Lục Thư đã chịu ấm ức nhưng không chịu nói với cô ấy, sợ cô ấy đau lòng vì thế mới giấu.
Bỗng nhiên Cố Phương Huyền nhớ đến Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ cho cô ấy một công việc.
Vốn dĩ cô ấy vẫn hơi do dự, sợ mình không làm được việc.
Nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới khoản nợ kia, cuối cùng cô ấy đã hạ quyết tâm.
“Mẹ, mẹ đừng lo.
Con tìm được một công việc lương cao rồi”
Lâm Lục Thư kinh ngạc: “Là việc gì?”
“Có một người nói với con, cô ấy sẽ cho con một cơ hội với mức lương cao”
“Lương cao?”
Trong mắt Lâm Lục Thư dấy lên một tia hi vọng: “Lương cao bao nhiêu? Con đã hỏi chưa?”
Cố Phương Huyền nói: “Cô ấy nói lương sáu trăm triệu một tháng, con chỉ biết có vậy thôi”
“Sáu trăm triệu?”
Lâm Lục Thư biến sắc, bán tín bán nghỉ: “Sáu trăm triệu? Sao mà nhiều tiền thế?
“Cái này.”
“Phương Huyền, con đừng nói dối mẹ!”
Lâm Lục Thư nắm tay cô, đầy cảnh giác nói: “Xã hội bây giờ, lòng người khó đoán.
Có những người chuyên lấy cớ lương cao để lừa gạt những cô gái trẻ! Người đó có nói với con công việc là gì không?”
“Truyền thông…”
“Ai da”
Lâm Lục Thư kêu lên một tiếng.
Cố Phương Huyền dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ sao thế? Ngạc nhiên sao?”
“Mẹ nghe nói, trước đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cũng bị những kẻ lừa đảo như vậy lừa tới những câu lạc bộ giải trít Những người đó nói dối là lương cao này nọ, một năm mấy tỷ, cũng là làm về truyền thông.
Những cô gái ngây thơ ấy, còn tưởng mình được làm diễn viên, vô cùng thích thú, kết quả là bị lừa tới những câu lạc bộ, mất cả chỉ lẫn chài!
“Mẹ..con biết.
nhưng người đó không thể nào lừa dối con”
Dù sao, Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương có quan hệ rất tốt.
Cô ấy tin Vân Giai Kỳ Vì cô ấy tin Bạc Tiêu Dương.
Cố Phương Huyền nói: “Mẹ yên tâm đi, chính là rất đáng tin, con mới suy nghĩ có đồng ý hay không!”
“Phương Huyền, mẹ sợ con bị lừa.
Xã hội bây giờ, làm gì có chuyện kiếm tiền dễ như thế?”
“Mẹ, mẹ c‹ chúng được à “Không phải, không phải.”
Lâm Lục Thư bất lực, vội vàng giải thích nói: “Con ngây thơ như thế, mẹ sợ con chịu ấm ức, chịu khổ cực…”
“Mẹ yên tâm, mẹ ơi, con cũng không còn nhỏ nữa” Cố Phương Huyền an ủi nói: “Con cũng không phải là kẻ ngốc, con cũng có suy nghĩ, người đó là tốt hay xấu, nói thật hay là nói dối, con có thể nhận ra được.
Mẹ thường con sao, cảm thấy cả đời này con không thể xuất đừng lo lắng”
“Vậy..được rồi!”
Lâm Lục Thư cũng không còn gì để nói nữa.
Cố Phương Huyền cầm điện thoại, vào lịch sử cuộc gọi nhìn số điện thoại của Vân Giai Kỳ mà cô ấy vừa lưu, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọiđi..