Chương 1392
Nói xong, anh ta quay trở lại phòng phẫu thuật.
Mộ Khánh An xoay người nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, ông ta đột nhiên nấm chặt hai tay, đi tới trước mặt anh, nói: “Tuấn Phong, tôi có chuyện muốn nói với một mình cậu”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nói ngay tại đây đi”
Mộ Khánh An nói: “Được!”
Ông ta nhìn xung quanh, đưa tay lên phất phất, cấp dưới nhanh chóng lùi xa hơn năm mét, không cho bất kỳ ai lại gần.
Trước mặt Bạc Ngạn Thiên, nên Mộ Khánh An tỏ vẻ ngấm ngăm nhãn nhịn, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ trách móc.
“Tôi mặc kệ là cậu nghĩ thế nào! Cậu đã đồng ý lấy con gái của tôi, hứa hẹn cho nó một cuộc sống hạnh phúc! Hôm nay, cậu đột nhiên hủy hôn, tôi không hỏi lí do, cũng không muốn biết tại sao! Bỏ mặc con gái tôi ở lại hôn lễ tôi cũng không trách cậu! Làm con gái tôi bị tạt axit tôi cũng không trách cậu! Bà nhà tôi vì cậu, sinh mạng giờ như mành chỉ treo.
chuông, sống chết không rõ, tôi cũng không trách cậu! Nhưng Ngọc My là do tôi và vợ tôi dùng tính mạng để đổi lấy! Tôi tuyệt đối không cho phép cậu được phụ lòng nó!”
Bạc Tuấn Phong lạnh nhạt nói: “Chuyện xảy ra trong hôn lễ không liên quan gì đến tôi”
Mộ Khánh An mở to mắt: “Tại sao không liên quan đến cậu? Nếu không phải vì cậu không xử lý tốt cục diện rối rẩm kia của Vân Ngọc Hân, hôm nay sao cô ta có thể trà trộn vào hôn lễ, lao đến tạt axit lên người con gái tôi?”
Bạc Tuấn Phong nói lựa chọn địa điểm tổ chức đám cưới lần này là do chính con gái ông chọn cơ mà, an ninh của hội trường đám cưới cũng là do chính ông đã chủ trương ôm đồm hết còn gì”
Mộ Khánh An bỗng chốc không nói nên lời “Nếu như đó là trường hợp của tôi, thì loại người này chắc chẳn sẽ không thế trà trộn vào đây được. Ông Mộ, ông có thế trách cứ tôi, nhưng mà trách cứ tôi một cách không đâu vào đâu như vậy thì tôi không chấp nhận!”
“Cậu..” Mộ Khánh An hận đến nỗi phải âm thầm cần răng.
Thẳng nhóc này thật sự không đế lại một chút thế diện nào cho ông taàt Mộ Khánh An nói: “Nhà họ Bạc ỷ thế ức hiếp người, nhưng cũng không thể đè đầu cưỡi cổ nhà họ Mộ được! Cậu không thể nào cứ như vậy mà không giữ lời hứa về chuyện cưới xin này được! Tin tức về đám cưới cũng được công bố cho công chúng hết rồi, đám cưới ngày hôm nay cũng đã được đăng tải trên các phương tiện truyền thông, quan hệ công chúng và báo chí hết rồi! Cả thế giới đều biết con gái tôi là vợ của cậu, bây giờ cậu trở mặt không giữ lời hứa như vậy, chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt ra nhìn con gái mình trở thành người phụ nữ bị chồng rưồng bỏ hay sao?”
Bạc Ngạn Thiên hẳng giọng một cái rồi nói với Mộ Khánh An: “Khánh An, chuyện này cứ để sau rồi lại nói tiếp, việc cấp bách trước mắt bây giờ là người nhất định phải cấp cứu được người cái đã”
Mộ Khánh An rơm rớm nước mắt, xoay người lại nói: “Cấp cứu được thì sẽ như thế nào? Bây giờ vợ tôi đã bị thương thành ra như vậy rồi, cho dù bà ấy có được cấp cứu thành công đi chăng nữa thì cũng không khác gì một cái xác sống, nếu như bà ấy nhìn thấy mình bị thiêu bỏng thành bộ dạng hoàn toàn khác biệt như thế này thì nhất định sẽ một mực đòi sống đòi chết mất!
Bạc Ngạn Thiên bỗng chốc không biết nên nói điều gì.
Ông ta đi tới trước mặt Mộ Khánh An và nói: “Ông yên tâm! Cho dù có thế nào đi chăng nữa thì Ngọc My cũng là đứa cháu dâu mà tôi đã nhận định, con bé đã là con gái đã về nhà chồng rồi, từ nay về sau chính là người của nhà họ Bạc rồi! Con bé sẽ không phải trở thành người phụ nữ bị chồng rưồng bỏ đâu”
“Con bé được gả vào nhà họ Bạc rồi thì có làm sao?” Mộ Khánh An nói: “Tôi cũng không giống con bé phải một mình canh giữ phòng trống, chỉ giữ được một cái hư danh “Bà Bạc” mà không có được sự yêu thương chiều chuộng của người chồng.”
Ông ta đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong và nói với anh răng: “Tôi không quan tâm sau này cậu sẽ có người phụ nữ nào hay có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, nhưng ít nhất cậu không thể phụ lòng Ngọc My.”
Bạc Ngạn Thiên trừng mất lên nhìn Bạc Tuấn Phong một cái vì sợ rãng anh sẽ lại nói ra những lời kinh thiên động địa.
Ôn ta vỗ về an ủi tỉnh thần Mộ Khánh An và nói: “Khánh An, chuyện này ông cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi thì ngoại trừ Ngọc My ra, tôi cũng không chấp nhận người phụ nữ khác!”
“Ông cụ, tôi biết tấm lòng mà ông dành cho Ngọc My, ông có thể yêu thương Ngọc My như thế là phúc đức mấy đời mà Ngọc My tích lũy được”