Vân Giai Kỳ giật mình lùi lại mấy bước nhưng lại được Doãn bảo vệ chặt chẽ trong vòng tay.
Vân Giai Kỳ sững sờ.
Cô nhìn thấy người Doãn Lâm phủ đầy sơn đỏ như máu.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cơ thể cô cũng bị sơn đỏ tươi bắn tung tóe như máu, cô thực sự shock.
Mùi sơn hăng hắc liên tục xộc vào khoang mũi.
Cô kinh hãi trợn to hai mắt, lùi lại một cái, Doãn Lâm bảo vệ cô hết sức có thể.
Khi va vào bậc thềm, thấy Vân Giai Kỳ sắp ngã xuống đất, Doãn Lâm đột nhiên ép chặt cô vào lòng, nhanh chóng xoay người, đã bảo vệ cô bằng cơ thể của mình.
Vân Giai Kỳ vô tri vô giác bật khóc thành tiếng: “Chuyện này là sao…”
Doãn Lâm đau khổ ôm lấy cô, vừa bực mình vừa tự trách.
Bên tai là tiếng hét chói tai của Tống Hạo Hiên cũng như những lời lăng mạ điên cuồng của vô số người hâm mộ.
“Giết người! Kẻ giết người! Tại sao lại thả cô ta ra! Cô ta nên bị bản ngay tại chỗ, đừng để cô ta làm hại thiên hạ!”
“Một người đàn bà độc ác như vậy nên bị lăng trì xử tử, bị ném xuống hồ!”
“Người phụ nữ xấu xa, đồ sát nhân, cô đi chết đi.
Chúng tôi muốn lấy lại công lý cho Vân Ngọc Hân! Cô đã giết chết đứa con của cô ấy, cô nên trả giá bằng mạng sống của mình”
“Cô là heo nái động dục à mà đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, tại sao lại rẻ rách như vậy!”
“Vân Giai Kỳ, tại sao cô vẫn chưa chết? Cô mau chết đi, đồ khốn kiếp! Cô không có tiền mua quan tài sao? Chúng tôi đã mua cho cô một nghĩa trang ở trên núi.
Nếu cô chết thì chôn cô ở đó ngay lập tức!”
“Đồ đàn bà độc ác như cô ăn trăm phát súng cũng không vừa lòng người! Cô nên chết bất đắc kỳ tử, bị xe cán qua, ra đường bị sấm sét đánh chết, chết không toàn thây.
Sau khi chết không được siêu sinh, không được đầu thai để làm hại người khác”
“Mẹ mày là đồ khốn nạn nên mới để ra mày là đồ khốn nạn.
Đồ rác rưởi như mày sao không chết đi!”
“Chúng tôi muốn báo thù cho Vân Ngọc Hân!”
“Bắn! Tử hình!”
“Nghe nói cô đang mang thai, kẻ thứ mang mang thai thì cũng sẽ làm kẻ thứ ba! Chó cái rồi sẽ sinh ra một con cái chó cái.
Đồ chó cái trong bụng chết đi!”
“Bắn! Tử hình!”
Đám đông đồng loạt lên án.
Cảnh sát đã được điều động đến và kiểm soát đám đông người hâm mộ.
Doãn Lâm đứng dậy và đỡ Vân Giai Kỳ dậy, bảo vệ cô trong vòng tay, cùng Tống Hạo Hiên lên xe.
Vân Giai Kỳ sợ hãi run lên.
Những lời chửi rủa không thể chịu đựng được đó là vô tận.
Cô vốn đã thần kinh yếu, nghe những lời xúc phạm khí thế như vậy khiến cô càng thêm căng thẳng.
Nhất là khi nghe những lời chửi rủa cô và đứa con trong bụng, cô lại càng lo lắng đến phát khóc.
Cho đến khi lên xe, cửa xe đóng lại, Vân Giai Kỳ mới cuộn mình trong góc, toàn thân cô run lên, khắp người dính đầy sơn đỏ.
Doãn Lâm vừa đau khổ vừa tức giận, vừa định đến gần thì Tống Hạo Hiên đã đi trước một bước và bảo vệ Vân Giai Kỳ trong vòng tay của anh ta.
“Giai Kỳ, không sao cả…”
Doãn Lâm liếc nhìn Tống Hạo Hiên, sau đó đột nhiên thu tay lại, hơi cong ngón tay lên, lẳng lặng đứng sang một bên.
Tống Hạo Hiên bực bội nói: “Giai Kỳ, anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em…”
Vân Giai Kỳ vùi đầu không nói, nhưng nước mắt cứ thế rơi trên khuôn mặt..