Tất cả mọi người đều rất tò mò, tại sao Vân Giai Kỳ và và Bạc Tiêu Dương lại có thể ngồi bên cạnh Bạc Tuấn Phong, lại có thể ngồi một cách ung dung và điềm tĩnh như vậy, bọn họ đều muốn hỏi, nhưng lại không dám.
Trần Khánh Linh đột nhiên phá vỡ sự im lặng đến chết người này, nói với Vân Giai Kỳ: “Giai Kỳ! Cậu ra ngoài một chút! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
Cô nói xong liền đi ra ngoài trước.
Vân Giai Kỳ cũng đứng dậy đi theo Trần Khánh Linh ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh, Trần Khánh Linh quay người lại, nhìn Vân Giai Kỳ, lạnh lùng nói: “Vân Giai Kỳ, cậu còn chưa biết rõ thân phận của mình là gì hay sao? Lần sau phiền cậu nghĩ kỹ hoàn cảnh cụ thể rồi hãng nói chuyện!”
Vân Giai Kỳ vô tội nói: “Tôi làm sao chứ?”
“Cậu dám trách măng thư ký của chủ tịch Bạc? Cậu có xứng đáng không?!”
“Tại sao không?”
“Cho dù Lâm Thanh Thủy chỉ là một thư ký, thì cô ấy cũng là người của chủ tịch Bạc.
Cậu không đủ tư cách để sai bảo cô ấy, cậu vẫn không hiểu sao! Hôm nay là địa bàn của tôi, cậu dám ở địa bàn của tôi mà lại gây chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!
Lần này là cảnh cáo, nếu cậu còn dám một lần nữa vượt qua giới hạn, đừng trách tôi không nể tình bạn nhiều năm mà đuổi cậu ra ngoài!”
Trần Khánh Linh vô cùng lo lắng, cô sợ rằng tiếp theo Vân Giai Kỳ sẽ nói những điều kinh thiên động địa, đắc tội với Bạc Tuấn Phong.
Cô ấy không thể chịu trách nhiệm được.
Trần Khánh Linh cảnh cáo Vân Giai Kỳ xong, liền không quay đầu lại mà bỏ đi.
Hơi thở dồn dập trong lồng ngực của Vân Giai Kỳ, cô vặn vòi nước và dùng lòng bàn tay tạt nước lạnh vào mặt.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương lần nữa, Lâm Thanh Thủy.
không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng sau lưng cô, Vân Giai Kỳ đột ngột quay lại.
Vân Giai Kỳ cười lạnh nó: “Cô ở đây làm gì?”
“Tại sao tôi không thể đến đây?” Lâm Thanh Thủy dừng lại một chút, khác với bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt Bạc Tuấn Phong lúc nãy, giờ đây cô ta dùng ánh mắt sắc lẹm đánh giá Vân Giai Kỳ từ trên xuống dưới: “Vân Giai Kỳ, có một điều tôi vẫn chưa nói với cô?”
Vân Giai Kỳ nhướng mà: Lâm Thanh Thủy nói: “Tôi và Tuấn Phong đã ở cùng nhau rị Vân Giai Kỳ giật mình, lạnh lùng giương mắt lêt “Đêm qua, anh ấy đến tìm tôi, cũng là đêm qua, tôi đã thực sự trở thành người phụ nữ của anh ấy”
Lâm Thanh Thủy ngẩng cằm lên, cười cợt mà nói: “Tuấn Phong nói, anh ấy có thể không thể cho tôi một danh phận nào cả, nhưng nếu tôi có con của anh ấy, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm và để tôi sinh đứa con ra.
Sau này con tôi cũng có đủ tư cách để thừa hưởng cơ nghiệp của nhà họ Bạc, chỉ cần tôi ngoan ngoãn và nghe lời, anh ấy sẽ cho tôi những gì tôi muốn! Vân Giai Kỳ, những gì cô có thể hay không thể cho anh ấy, tôi đều có thể cho”