Một vài phút sau, anh ta mang một tập hồ sơ đi lại đây.
Vân Giai Kỳ cầm văn kiện trong tay, nhìn thoáng qua: “Chỉ cần tôi đưa cho ông văn kiện này, ông chắc chắn sẽ cho tôi gặp Mạn Nhi?”
“Đương nhiên, tôi đã đồng ý để cho hai người gặp mặt.
Nhưng con bé có bằng lòng đi theo cô hay là không, cái này thì tôi không dám cam đoan”
“Được”
Chỉ cần nhìn thấy Mạn Nhi, Mạn Nhi nhất định sẽ đồng ý đi cùng cô.
Vân Giai Kỳ nói: “Chỉ cần con bé chịu đi theo tôi, đến lúc đó ông cụ Bạc đây cũng đừng có không giữ lời hứa”
“Lời tôi nói ra là nói được thì làm được”
Vân Giai Kỳ chủ động mang tập hồ sơ đưa đến trước mặt Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận liền đưa nó cho.
quản gia.
Quản gia ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, trực tiếp quăng nó vào trong lò sưởi bên tường, chỉ trong chớp mắt một phần văn kiện đã bị ngọn lửa thiêu đốt, cháy rụi thành tro.
Bạc Ngạn Thiên phân phó nói: “Dẫn đứa nhỏ xuống đây đi”
“Vâng”
Quản gia ngay lập tức đi lên lầu.
Vân Giai Kỳ lo lắng chờ đợi, khoảng trong chốc lát, Mạn Nhi một thân mặc đồ ngủ được quản gia bế từ trên cầu thang đi xuống dưới.
Cô vừa nhìn thấy Mạn Nhi đã kích động đến mức đứng thẳng người dậy.
Đứa nhỏ hẳn là còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ, mông lung nhìn quanh bốn phía.
“Mạn Nhi”
Vân Giai Kỳ không thể khống chế cảm xúc, gọi tên của cô bé.
Nghe thấy Vân Giai Kỳ gọi cô bé, Mạn Nhi quay đầu lại, nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt lại trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Là cô ta?
Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi đối mắt với nhau, lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô bé, đâm vào trong lòng đầy đau đớn.
Tại sao đứa trẻ này lại dùng ánh mắt lạnh lùng như thế để nhìn cô?
“Mạn Nhi”
Vân Giai Kỳ mất hồn tiến gần lên mấy bước: “Là mẹ đây.
Chưa tỉnh ngủ hẳn sao? Hay là giận mẹ rồi? Mẹ không bảo vệ được Mạn Nhị, là mẹ không tốt, là mẹ sai.”
Vẻ mặt Mạn Nhi chán ghét quay mặt đi, không muốn nhìn cô.
“Mạn…”
Mơ hồ phát hiện ra có gì đó không bình thường, Vân Giai Kỳ hoài nghỉ nhìn về Bạc Ngạn Thiên: “Sao đứa trẻ lại trở nên như vậy? Các người đã làm gì con bé rồi?”
“Tôi chỉ nói ra thân thế thật sự cho con bé biết”
“Thân thế gì?”
“Ngọc Hân mới là mẹ đẻ của con bé, mà cô lại lừa nó năm năm”
Mạn Nhi bỗng nhiên nói: “Ông cố, cô ta chính là kẻ buôn người đã lừa cháu năm năm”
Giọng nói non nớt của trẻ con, nhưng lại lạnh buốt.
Miệng Vân Giai Kỳ có chút khô khốc: “Mạn Nhi, rốt cuộc con sao vậy? Mẹ là mẹ của con, không phải là kẻ buôn người”
Mạn Nhi đột nhiên lớn tiếng nói: “Cô mới không phải là mẹ tôi.
Cô là kẻ buôn người.
Bắt cóc tôi năm năm, lừa dối tôi năm năm”
Nói xong, cô bé liền chui vào lòng của quản gia: “Cháu không muốn nhìn thấy người phụ nữ xấu này nữa”.