HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Lâm Tĩnh Anh há miệng nhưng muốn nói lại thôi, mãi đến cuối cùng bà ta lại không thốt ra được nửa chữ.

Vân Lập Tân sợ bà ta nói ra vội quát: “Không được nói cho nó biết!”
Vân Giai Kỳ nghe vậy lại giống như nghe được một câu chuyện hài hước nhất thế giới.

Cô chế giễu nói: “Sao hả? Ngay cả tư cách biết cha ruột mình rốt cuộc là ai mà tôi cũng không có ư?”
Vân Lập Tân tức giận nói: “Mày muốn biết cha mày là ai để làm gì?
Tao nuôi mà lớn như vậy ngay cả tao mày cũng không nhận mà còn muốn nhận cha ruột của mày à? Cho dù mày muốn nhận thì mày cũng không có tư cách để nhận.

Người ta có muốn nhận đứa con hoang là mày không cũng chưa chắc đâu”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ trắng bệch đứng yên tại chỗ, nhất thời không có lời nào để nói.

Tống Hạo Hiên bất bình: “Bác Vân, lời này bác nói ra không phải rất quá đáng à?”
“Ta cũng chỉ nói sự thật thôi.

Nó còn muốn đi tìm cha ruột của mình ư? Tôi khuyên nó nên sớm bỏ cái suy nghĩ này đi.

Người ta sẽ không đồng ý nhận đứa con gái như nó đâu”
Vân Giai Kỳ lùi về sau nửa bước.


Cô chưa bao giờ ngờ được cô lại là người cha không nhận mẹ không thương.

“Vân Lập Tân, ông nói ta những lời này tôi phải nên cảm ơn ông à?”.

Đam Mỹ Sắc
Vân Giai Kỳ nói ra từng chữ: “Cha ruột tôi không muốn nhận tôi, ông lại nuôi tôi nhiều năm như vậy tôi còn phải cảm kích ông ư?”
Vân Lập Tân tức giận châm chọc: “Tao cũng không dám mong mày cảm kích đâu.

Loại người như mày căn bản không biết liêm sỉ, mày hại nhà họ Vân chưa đủ lại còn muốn đi hại cha ruột của mày à? Tao nuôi mày nhiều năm như vậy mày đã từng nhớ trong lòng chưa? Mày đối xử với tao như nào, đối xử với nhà họ Vân ra sao trong lòng mày không biết chắc?”
Vân Giai Kỳ nghe vậy giận quá cười.

Cô không ngờ được thế mà Vân Lập Tân lại mặt dày mày dạn vô liêm sỉ đến trình độ này.

Vân Giai Kỳ nắm chặt hai tay lại.

Cô bỗng nhiên cúi đầu cả người đều run lên.

Tống Hạo Hiên chưa từng thấy dáng vẻ Vân Giai Kỳ đau khổ chịu đựng như thế này.


Đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì hai mắt lại đỏ bừng như máu.

Cô nhìn chằm chằm vào Vân Lập Tân gắn từng câu từng chữ: “Vân Lập Tân, ông đúng là độc ác với tôi.

Con người tôi không phải động vật!
Tôi cũng có thất tình lục dục, cũng cần tình thương của cha tình yêu của mẹ.

Ông vì vinh hoa phú quý của ông mà đặt tôi ở chỗ nào?
Phải rồi, ông căn bản không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của tôi bởi vì với ông tôi chỉ là một đứa con hoang, ông không cần suy nghĩ đến cảm nhận của Lâm Tĩnh Anh bị những lời này của cô đâm một nhát vào lòng.

Nhớ đến bản thân mình bị Vân Lập Tân lợi dụng nhiều năm như vậy bà ta cũng có chút dao động, trên mặt hơi xúc động muốn nói cho Vân Giai Kỳ biết chân tướng thân thế của cô nhưng bà ta nhịn lại được.

Bà ta còn chưa chuẩn bi xong tâm lý để đi đến bước xé rách da mặt với Vân Lâp Tân.

Vân Giai Kỳ đột nhiên xoay người rời đi.

“Giai Kỳ!” Tống Hạo Hiên lập tức đuổi theo.

Lâm Tĩnh Anh vừa muốn đứng dậy lại bị Vân Lập Tân đẩy về.

“Bà muốn làm gì?” Ông ta sợ tiếp theo Lâm Tĩnh Anh sẽ nói với Vân Giai Kỳ một số lời không nên nói.

Lâm Tĩnh Anh kinh ngạc nhìn Vân Lập Tân, sau đó lại nhìn Lý Uyển Đồng được ông ta che chở sau lưng chất vấn: “Chuyện này ông định làm thế nào?”
Lý Uyển Đồng nói: “Lập Tân, loại phụ nữ này quả thật giống như người đàn bà chanh chua vậy, nào có giác ngộ của “bà Vân” chứ? Lâm Tĩnh Anh, nếu như bà đã nhìn thấy rồi, biết hết rồi thì cũng nên biết điều một chút biết sĩ diện mà rời khỏi Lập Tân li hôn với anh ấy đi”.


Bình luận

Truyện đang đọc