HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cung Dận lại nói thêm: “Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn Cung Bắc bị nhốt trong phòng vô trùng sao?” Mộng Yến Mi nói: “Đừng nói nữa, em muốn có thời gian để suy Kĩ lại”
Nói xong, bà ta lẳng lặng bỏ đi.

Phải một lúc lâu sau, Cung Dận mới định thần lại, ông ta nhìn Mộng Yến Mi rời đi, thời gian, bật cười.

Khi Mộng Yến M trở lại cửa phòng, Vân Giai Kỳ vừa định thay quần áo vô trùng vào trong phòng.

Bà ta nhìn Vân Giai Kỳ, suy ngẫm hồi lâu.

Khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Mộng Yến Mi luôn nhìn mình chằm chằm, không hiểu vì sao, cô cảm thấy sởn cả tóc gáy.

“Bà Cung, bà nhìn tôi chằm chằm làm gì vậy?”
“Cô vào thăm Cung Bắc sao?”
“Vâng” Vân Giai Kỳ nghĩ Mộng Yến Mi sẽ ngăn cô lại.

Thật không ngờ, Mộng Yến Mi lại không ngăn cô lại.


Bà ta nói nói: “Trạng thái tinh thần của Bắc hôm nay không tốt lắm”
“Xảy ra chuyện gì? Bệnh viêm phổi chuyển nặng sao?”
“Không có bác sĩ nào nói rằng các triệu chứng nhiễm trùng đã được cải thiện, và sau một vài ngày nó có thể được xuất viện, nhưng có thể phải ở trong phòng vô trùng, Cung Bắc rất sợ hãi” Hiếm khi Mộng Yến Mi có thể nói với cô nhiều như vậy.

Vân Giai Kỳ hơi kinh ngạc.

“Thằng bé đã uống thuốc chưa”
“Nó không chịu uống thuốc, chúng ta dỗ thế nào nó cũng không chịu uống, cô có cách nào không?” Mộng Yến Mi ghim hy vọng vào cô.

Bà ta một chút cũng không muốn cầu xin Vân Giai Kỳ.

Nhưng Cung Bắc đang ở trong tình trạng này, bà ta không còn cách nào khác ngoài việc gửi gắm hy vọng vào cô.

Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Để đó cho tôi” Cô nhanh chóng thay bộ quần áo vô trùng và bước vào phòng vô trùng.

Cung Bắc đã tỉnh lại.


Bởi vì không có ai trong không vô trùng.

Chỉ có một y tá.

Cô ta đang cầm thuốc đứng một bên, nhưng Cung Bắc cũng không thèm nhìn mà cứ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phờ phạc và mệt mỏi.

Nghe thấy có người tiến vào, Cung Bắc không có nhìn lại: “Cháu sẽ không uống” Khi y tá nhìn thấy Vân Giai Kỳ đi vào, cô ấy như nhìn thấy vị cứu tỉnh của mình, liền kích động nói với Cung Bắc nói: “Cung Bắc xem ai đến này” Cung Bắc quay mặt lại, vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ liền từ trên giường ngồi dậy, đôi môi không chút máu khẽ cong lên một vòng cung ấm áp.

“Me ơi” Nhìn thấy người đến là Vân Giai Kỳ, tinh thân của cậu bé mới tốt lên một chút.

Vân Giai Ki rất đau lòng nhưng cũng rất vui Về.

Cô bước tới, nhìn thuốc trong tay y tá, có chút tức giận nói: “Sao con không ngoan ngoãn uống thuốc?” Cung Bắc tủi thân nói: “Bởi vì quá đẳng mà” Vân Giai Kỳ nói: “Cho dù đắng cũng phải uống, con không uống thì làm sao khỏe lại được? Không phải con muốn xuất viện sao?”
“Muốn ạ” Cung Bắc đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, con bị bệnh gì vậy? Có phải bệnh rất nặng không? Họ đều không nói cho con.

Cái gì cũng không nói, con có phải là hết hi vọng rồi phải không?” Cung Bắc là một đứa trẻ thông minh và rất tỉnh tế.

Câu hỏi về tình trạng bệnh tình của mình, nhưng không ai dám nói cho cậu biết.

Cậu còn tưởng rằng mình mắc bệnh nan y.

Khi Vân Giai Kỳ nghe những lời đó thì không biết nên cười hay nên khóc, cũng ngau lập tức nhận ra, cảm xúc quá lo lắng của họ thậm chí còn lây nhiễm cho đứa trẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc