Chương 1395
“Khốn nạn! Đó là vợ của mày, không phải là vợ của tao!”
“Đó là cháu dâu mà ông nội đã tự minh tình nguyện chấp nhận, chứ: không phải là người phụ nữ mà tôi chấp nhận”
“Mày..” Bạc Ngạn Thiên đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong và nói với anh: “Mày cũng đừng quên là chính mày mới là người kéo tay Ngọc My và tuyên bố tin tức kết hôn trước mặt tất cả mọi người, thế mà bây giờ mày lại nói không chấp nhận là liền không chấp nhận, mày tự nghĩ xem mày có.
phải là đứa khốn nạn không?”
“Đúng, tôi khốn nạn!”
Bạc Tuấn Phong thản nhiên nói: “Tôi thừa nhận là tôi đã phụ lòng Ngọc My”
Bạc Ngạn Thiên ngạc nhiên trợn to hai mắt, ngẩn người không nói nên lời “Tôi là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, thậm chí đến ngay cả máu đang chảy ngược chảy xuôi bên trong xương cốt tôi cũng không có độ ấm đâu. Ông nội nói tôi là đố khốn nạn, tôi chấp nhận”
“Mày.”
“Sao?” Bạc Tuấn Phong nói: “Vừa rồi tôi ở lại đây là đang chờ đợi một cái kết quả, bây giờ người cũng đã không còn nữa thì tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây làm gì nữa”
“Nếu như mày dám đưa người phụ nữ đó trở lại thì tao..”
Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông sẽ đánh gãy chân cô tai”
“Có tôi ở đây xem ai dám đánh gãy chân cô ấy”
“Bây giờ quyền lực của nhà họ Bạc vẫn chưa hoàn toàn giao vào tay mày đâu đấy!”
“Đúng thế” Bạc Tuấn Phong nói tiếp: “Nhưng ông nội cũng có thế giao quyền lợi này cho người khác mà. Bạc Minh Lâm? Bạc Tiêu Dương? Là Thiên Ngao cần đến tôi, là Thiên Ngạo ỷ lại vào tôi, chứ không phải tôi nhất quyết đòi Thiên Ngao phải coi trọng tôi”
Bạc Ngạn Thiên không còn lời nào để nói.
Vừa rồi ông ta nhất thời kích động nên đã muốn lấy quyền thừa kế Thiên Ngao ra để uy hiếp anh.
Nhưng làm sao mà ông ta quên được?
Đứa cháu đích tôn mà ông ta vẫn luôn lấy làm tự hào vốn dĩ sẽ không chịu thua trước những lời uy hiếp như thế này.
Bởi vị, những gì anh nói là đều là sự thật!
Đúng là Thiên Ngao cần anh.
Đúng là Thiên Ngạo đã ý lại anh.
Trong khoảng thời gian mà ông ta còn đang hôn mê kia, giá cả cổ phiếu trên thị trường chứng khoán vẫn dao động hỗn loạn mặc dù nhà họ Bạc vẫn luôn che giấu tin tức và không dám để lộ ra bên ngoài Bạc Tuấn Phong không buồn để ý tới Bạc Ngạn Thiên nữa mà rời đi một cách hiên ngang.
Chân trước của Bạc Tuấn Phong vừa rời đi thì Mộ Khánh An cũng đuối tới sau lưng, khi nhìn thấy Bạc Tuấn Phong không có ở đây thì ngây ngẩn cả người.
“Tuấn Phong đâu.
Bạc Ngạn Thiên xoay người nhìn về phía Mộ Khánh An, sau đó thở dài một hơi và nói: “Khánh An… tôi không dạy dỗ nổi đứa cháu bất hiếu này nữa rồi! Bây giờ đôi cánh của nó đã đủ cứng cáp rồi, nên đến ngay cả tôi mà nó cũng không coi ra gì, những lời tôi nói nó cũng bỏ ngoài tai hoàn toàn!”
Mộ Khánh An nói âu ta đi đâu vậy?”
“Đi tìm tung tích của người phụ nữ kia rồi!”
Mộ Khánh An nghe vậy tức giận từ tận đáy lòng nhưng lại không biểu lộ lên mặt.
Ông ta biết rất rõ ràng.
Đối với nhà họ Bạc mà nói, ông ta chỉ là người ngoài nên không có cách nào can thiệp vào chuyện của nhà họ Bạc, nên cũng không có tư cách quản đến Bạc Tuấn Phong.
Nhưng Bạc Ngạn Thiên là lợi thế duy nhất của ông ta bây giờ.