Vân Giai Kỳ cảm nhận rõ ràng giọng điệu lạnh lùng của anh, biết anh vẫn còn giận dõi chuyện kia, nên cô cũng đè xuống lửa giận trong bụng.
Mua quần áo xong đi về, Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi đều cảm nhận được không khí lạnh lùng giữa hai người họ.
Cả đường về chẳng có ai nói chuyện.
Giống như chiến tranh lạnh.
Mạn Nhi rất sợ bầu không khí này nên trốn luôn vào phòng, Tiểu Vũ Minh cũng không biết làm sao, thấy Mạn Nhi trốn vào phòng thì cậu bé cũng trốn vào phòng luôn.
Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tuấn Phong lên lầu đi vào phòng sách, cô cũng vào phòng sách cùng anh, thuận tay đóng cửa lại rồi nói với Bạc tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng!”
Bạc Tuấn Phong ngồi trước bàn lại không nói gì.
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy à? Hay là nói, anh muốn chiến tranh lạnh với tôi: Bạc Tuấn Phong cuối cùng cũng mở miệng, lại mang theo mùi thuốc súng: “Em có gì đàng hoàng để nói đâu”
Chất giọng này chẳng khác nào xem cô như tội phạm đáng lên án vậy, đã định sẵn tội trạng cho cô rôi!
Vân Giai Kỳ chẳng còn gì để nói: “Thế nào, không có gì muốn nói với tôi nữa à?”
“Lời nên nói không phải em đã nói rồi sao?”
“Tôi nói gì?” Cô cũng không biết mình đã nói cái gì rồi.
Bạc Tuấn Phong gắn từng chữ: “Giữa em và anh ta, nên xảy ra hay không nên xảy ra thì đều xảy ra rồi, Vân Giai Kỳ, lời này là do em tự mình nói.”
Vân Giai Kỳ nghe thấy anh nói thế khiến cô hoàn toàn sững SờI Cô thật sự có nói câu này!
“Đó là trước đây” Bạc Tuấn Phong nói với cô: “Người đàn ông của em, chỉ có mình tôi.”
Cô không can tâm, cố ý nói như thế.
Cô nói đàn ông quanh cô không chỉ một mình anh.
Nguyên văn cô nói là: Tôi và Tống Hạo Hiên bên nhau năm năm, anh cảm thấy tôi sẽ vì anh mà giữ mình trong trắng, không để anh ta đụng vào tôi sao?
Kết quả tên này lại cho là thật?
Vân Giai Kỳ lạnh lùng mỉm cười và suy nghĩ, Bạc Tuấn Phong ơi là Bạc Tuấn Phong, uổng cho anh tự xưng là người khôn khéo, thời thật lòng và lời lúc tức giận cũng không phân biệt được hả?
Cô tức giận nói bừa mà anh cũng cho là thật!
Lúc cô nói lời thật lòng thì một chữ cũng không tin là thế nào?
Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cô cũng từ bỏ việc giải thích với anh, lạnh lùng nói: “Nếu anh đã nghĩ vậy rồi, tôi và anh còn cái gì để nói đâu! Không phải anh muốn nghe lời thật lòng sao? Vậy tôi nói cho anh biết, tôi và Tống Hạo Hiên thật sự lén lúc hẹn hò ở khách sạn đó! Trần Khánh Linh nói không sai, cô †a bắt gặp chuyện tốt của tôi và Tống Hạo Hiên, không nghĩ tới hôm nay đụng phải anh nên mới kể hết cho anh nghe.
Tôi nói như vậy đủ chưa?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nâng mắt lên nhìn cô.
Vân Giai Kỳ đứng ở cửa, cả người đều run rẩy vì tức giận.
Rõ ràng cô đã cố gắng chịu đựng, nhưng không ngờ đôi mắt lại đỏ ửng.
Đột nhiên Bạc Tuấn phong đứng lên, đi đến trước mặt cô, ép cô vào trong góc, cúi đầu nói: “Em nghiêm túc chứ?”
Anh nhất thời không thể phân biệt rõ ràng được, lời cô nói cái nào là thật cái nào là giả.
Vân Giai Kỳ nghiến răng nói: “Đương nhiên là thật rồi! Thế này tốt rồi, Bạc Tuấn Phong, những chuyện giữa tôi và Tống Hạo Hiên không thể để cho người khác biết, đều cho anh biết rồi.
Bạc Tuấn Phong, ai kêu anh là người thông minh như vậy, nói dối sao qua mắt anh được?”.