Bạc Vũ Minh lặng lẽ không một tiếng động đi xuống dưới bếp, cậu bé tò mò cầm Mạn Nhi phiên bản hoạt hình lên xem.
Mạn Nhi do Vân Giai Kỳ làm ra trông vô cùng sống động.
Cậu bé không nhịn được nhìn chằm chằm vào nhân vật này.
Vậy mà người phụ nữ này lại nặn ra được một thứ đáng yêu như thế sao?
Điều này cũng quá thần kỳ rồi.
Vân Giai Kỳ nhận ra phía sau có tiếng động, vừa nhìn thấy Bạc Vũ Minh chẳng biết đi vào trong bếp từ khi nào thì cô hơi kinh ngạc.
Thấy cậu bé cầm tượng người nặn bằng đường fondant trong tay, cô hơi ảo não nói: “Vũ Minh, tại sao con lại xuống đây?
“Ăn được ư?”
Tiểu Vũ Minh hơi ngạc nhiên.
Cậu bé còn tưởng rằng đây chỉ là món đồ trang trí mà thôi, không ngờ lại có thể ăn được.
“Có thể ăn đó con.
Con có muốn… nếm thử hay không?”
“Con thấy… hơi Giai Kỳ!”
Bởi vì Vân Giai Kỳ nặn món đồ chơi làm bằng đường này quá giống, cho nên cậu bé cứ cảm thấy như đang cầm Mạn Nhỉ trong lòng bàn tay, nếu mà cắn một miếng thì cậu bé sẽ có cảm giác như thể mình đang ăn Mạn Nhi vậy.
Vân Giai Kỳ bật cười, cô lấy món đồ chơi làm bằng đường ra khỏi tay của Tiểu Vũ Minh, nói với cậu bé: “Lớp đường trắng còn chưa khô đâu.”
Trên tay Tiểu Vũ Minh dính đầy đường trắng.
Cậu bé không nhịn được bỏ ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi khế liếm một chút, quả nhiên là rất ngọt!
“Ừm, ngọt lắm” Có điều, trẻ con ở tầm tuổi này đều cực kỳ thích đồ ngọt.
Vân Giai Kỳ cảm thấy quá ngọt, nhưng đối với Tiểu Vũ Minh mà nói thì lại vừa đúng khẩu vị!
Cậu bé không cảm thấy ngấy, trái lại dư vị còn quẩn quanh mãi trong miệng.
Tiểu Vũ Minh hỏi: “
Cậu bé vừa dứt lời, Vân Giai Kỳ lập tức ngẩn người.
Cậu bé vừa mới gọi cô là gì?
Mẹ?
Cuối cùng Tiểu Vũ Minh cũng gọi cô là rne?
“Mẹ đang làm bánh kem ạ?”
Tiểu Vũ Minh cũng phản ứng lại ngay lập tức.
Vậy mà cậu lại gọi người phụ nữ này là… mẹ?.