HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cô nói với giọng thoải mái: “Ai nói vậy? Nếu con không được cứu, bây giờ mẹ đã sớm khóc lóc thảm thiết, ôm con, mà chẳng muốn đi đâu rồi!” Cung Bắc nghe những lời này, trong lòng vẫn hơi nghỉ ngờ “Thật không ạ”
“Đương nhiên, mẹ làm sao có thể nói dối con được? Cung Bắc không sao, nhưng nếu Cung Bắc không ngoan ngoãn uống thuốc thì làm sao có thể khỏi bệnh được?” Cung Bắc đột nhiên hỏi: “Vậy rốt cuộc là con bị bệnh gì ạ”
Đối với câu hỏi của Cung Bắc, Vân Giai Kỳ dừng lại một chút.

Cô có chút do dự và tự hỏi không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nhưng, nhìn vẻ mặt khó hiểu và bất an của Cung Bắc, cô suy nghĩ một chút, vấn định nói cho cậu biết sự thật.

“Cung Bắc bị mặc phải một căn bệnh lạ” Vân Giai Kỳ vừa nói xong, sắt mặt Cung Bắc như đã sáng †ỏ, trầm mặc nói: “Cũng giống như con đoán.

Bệnh của con rất nghiêm trọng sao?” Vân Giai Kỳ không muốn trốn tránh cậu: “Ừm, có chút nghiêm trọng” Cung Bắc nắm chặt tay, hàm răng nghiến chặt, giọng nói khẽ run: “Bệnh nan y? Có thể chữa khỏi không ạ?” Vân Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn cậu.

Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng trong giọng điệu của Cung Bắc.

Trên đời này, khi đối mặt với cái chết, thực sự không ai có thể không sợ hãi, không lo lắng.

Hơn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.


Cung Bắc rất sợ hãi, nhưng cậu cũng rất mạnh mẽ và dũng cảm.

Vân Giai Kỳ cười nói: “Không phải bệnh nan y”
“Mẹ lo lắng con sợ nên cố tình nói dối con”
“Mẹ không nói dối con, nhưng, con hãy tin tưởng những gì mẹ nói, bệnh của Cung Bắc có thể chữa khỏi.”
“Thật không mẹ?”
“Cung Bắc có phải rất sợ không?” Vân Giai Kỳ đau lòng ôm lấy đứa nhỏ: “Tiểu Bắc đừng sợ” Cung Bắc nằm trong vòng tay cô, giọng nói buồn tẻ, “Con chỉ sợ, nếu bệnh của con không thể chữa khỏi, con sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa” Câu nói của cậu bé như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô, làm lòng cô đau nhói.

Nước mắt cô không hề báo trước rơi xuống.

Mặc dù quen biết với cậu bé này chưa lâu, nhưng tình cảm của cô dành cho đứa nhỏ rất sâu đậm không thể giải thích được.

Dường như có một thứ vô hình trói chặt hai người lại với nhau.

Cô luôn cảm thấy, đứa trẻ này, mặc dù không phải do cô sinh ra nhưng đối với cô, bé còn hơn cả con đẻ.


Ngoại trừ Mạn Nhi, chưa từng có đứa trẻ nào dựa dẫm vào cô và yêu quý cô nhiều như vậy.

Cô không biết rốt cuộc bản thâm có tài đức gì, mà anh bạn nhỏ này lại thích cô như vậy.

“Dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng sẽ luôn ở bên con”
“Vâng” Cung Bắc gật đầu, càng ôm chặt cô hơn.

Vân Giai Kỳ lấy lại tinh thần, dỗ dành Cung Bắc: “Vậy nên Cung Bắc phải ngoan ngoãn uống thuốc và hợp tác với bác sĩ điều trị để bệnh sớm khỏi nhé”
“Con còn phải ở đây bao lâu ạ?” Cung Bắc nhìn bốn xung quanh: “Hôm đó có vài bác sĩ đến khám và hỏi con đã thích nghỉ với nơi này chưa, họ nói con sẽ phải ở lại nơi này lâu dài”
“Sẽ không đâu, sau khi bệnh viêm phổi của con được chữa khỏi, không phải là được xuất viện rồi sao” Vân Giai Kỳ động viên cậu bé.

Cung Bắc lúc này mới gật đầu.

Mấy ngày nay bé rất lo lắng, luôn cảm thấy mình hẳn là bệnh rất nặng, chỉ là không ai dám nói cho cậu biết.

Nhưng, cậu biểu hiện rất bình tĩnh, không muốn làm mọi người lo lắng.

Không biết vì lý do gì, ngày hôm nay, ngay khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ, cậu đột nhiên suy sụp.

Cậu không muốn ở trong phòng vô trùng cô đơn, lạnh lẽo này, huống chỉ là ngày nào cũng phải uống thuốc đẳng như vậy.

Trong lòng cậu bé cảm thấy rất tủi thân..


Bình luận

Truyện đang đọc