Cung Chiến cúi đầu lặng lẽ ăn.
Vân Giai Kỳ nhìn Cung Chiến, trong lúc nhất thời, ánh mắt cô hơi thay đổi.
Người đàn ông này là anh trai của cô, là anh trai ruột cùng cha khác mẹ… Nhưng cô không thể nhận anh trai.
Nhà họ Cung không chào đón cô.
Nếu Cung Chiến biết thân thế thật của cô thì có thể chưa chắc sẽ hoan nghênh cô.
Vì vậy cô tình nguyện chôn giấu bí mật này ở đáy lòng.
Bạc Tuấn Phong ngước mắt lên thấy Vân Giai Kỳ luôn nhìn Cung Chiến trong lặng lẽ, anh men theo ánh mắt của cô nhìn về phía Cung Chiến.
Khi thấy cô nhìn chằm chằm vào Cung Chiến, trong lòng anh bỗng nhiên có cảm giác khó chịu.
Chẳng qua là Cung Chiến vẫn còn ở đó, cô cũng không có nói rõ.
Ăn cơm xong, Cung Chiến chuẩn bị về nhà họ Cung.
Vì sáng mai anh ta còn phải đến công ty sớm để họp, dù sao mấy cuộc họp lớn nhỏ ở công ty có liên tục.
Trong khoảng thời gian này, anh ta rất bận bịu nên ít khi có thời gian chơi với Cung Bắc.
Vì vậy, anh ta nghĩ giao Cung Bắc cho Vân Giai Kỳ chăm sóc anh ta cũng yên tâm.
Mặc dù anh ta quen biết Vân Giai Kỳ không lâu, nhưng trong tiềm thức của anh ta, anh ta rất yên tâm khi giao Cung Bắc cho cô chăm.
Đến khi Cung Chiến vừa đi, Vân Giai Kỳ vào phòng bếp gọt trái cây cho Cung Bắc.
Sau khi ăn cơm xong thì hoa quả là ắt không thể thiếu, nhất là trẻ con ở độ tuổi này thì càng nên ăn ít kẹo, ăn nhiều trái cây mới có lợi.
Cô vừa đi vào phòng bếp, Bạc Tuấn Phong đã như bóng với hình đi theo cô.
Vân Giai Kỳ vừa lấy vài quả cam tươi trong giỏ trái cây, người đàn ông đã tới gần cô từ phía sau, chặn ngay cô ở giữa tủ lạnh và góc tường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông mang vẻ dò xét.
“Làm sao vậy?”
“Vì sao lúc nãy em cứ nhìn chằm chằm Cung Chiến vậy?” Bạc Tuấn Phong mở miệng nói.
Nghe đã thấy đầy mùi dấm chua.
Vân Giai Kỳ nghẹn lời mất một lúc.
Đó là bởi vì cô biết Cung Chiến là anh trai cùng cha khác mẹ của cô mà.
Cho nên xuất phát từ hiếu kỳ, cô mới nhìn anh ta suốt, không ngờ lại khiến người đàn ông này chú ý.
Nhận thấy giọng điệu của anh có vị chua, Vân Giai Kỳ nhếch môi, cô thử hỏi dò: “Không phải anh ăn dấm chua đấy chứ?”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”
“Câu hỏi gì?”
Bạc Tuấn Phong kiên nhẫn lặp lại: “Vì sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh ta?”
Vân Giai Kỳ nửa đùa nửa thật nói: “Bởi vì anh ấy đẹp trai đấy! Không phải bản tính của phụ nữ là thích trai đẹp sao?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày kiếm: “Đẹp trai?”
Cung Chiến đẹp trai?
Bạc Tuấn Phong cực kỳ không hài lòng với câu trả lời này: “Sao không thấy em nhìn anh nhiều?”
“Ngày nào em cũng nhìn anh thì cũng chán chứ, đúng không?” Vân Giai Kỳ cố ý đùa anh.
Bạc Tuấn Phong lại tưởng thật.
“Em chán?” Giọng điệu của Bạc Tuấn Phong cực kỳ không vui: “Không kiên nhẫn nhìn mặt anh được?”
Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy cái bộ dạng người đàn ông này nổi máu ghen thật đáng yêu.
Mang theo tâm trạng hào hứng muốn thưởng thức thêm dáng vẻ hiếm khi người đàn ông này nổi máu ghen, Vân Giai Kỳ cố ý nói: “Đúng rồi! Có người sinh ra đã đẹp, nhưng nhìn mãi cũng chán.
Còn Cung Chiến thoạt nhìn không đẹp trai như anh, nhưng anh ấy là càng nhìn càng thấy đẹp trai, càng nhìn càng thấy có hương vị đàn ông!”
Cô càng nói, sắc mặt Bạc Tuấn Phong càng âm u.
Đúng là anh hơi giận.
Người phụ nữ này lại nói Cung Chiến càng nhìn càng đẹp trai, còn có hương vị đàn ông hơn anh.
Bạc Tuấn Phong bóp cằm cô cảnh cáo: “Anh ta có đẹp trai, có hương vị đàn ông hơn nữa thì lần sau cấm em nhìn chằm chằm vào anh ta”.