Cung Phi bế cậu lên rồi sờ đầu cậu và hỏi: “Sao cháu lại ở đây?”
“Cháu đến đây chơi cùng với Mommy” Cung Bắc nói xong liền quay người lại nhìn Vân Giai Kỳ rồi dang rộng vòng tay về phía cô đòi cô ôm một cái.
Vân Giai Kỳ bước tới và muốn giành lấy Cung Bắc khỏi vòng tay của Cung Phi, nhưng Cung Phi lại không hề có ý định buông tay.
Anh ta ôm Cung Bắc và nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ nghỉ ngờ: “Mommy?”
“Ừm..” Trong phút chốc Vân Giai Kỳ không biết giải thích thế nào.
Cung Bắc nói: “Cháu nhận cô ấy làm mẹ nuôi cho nên đương nhiên cháu phải đổi cách gọi thành Mommy rồi”
“Mẹ nuôi?” Cung Phi nhíu mày: “Sao cháu lại nghĩ đến việc nhận cô ấy làm Mommy?” Lời nói này của Cung Phi khiến Vân Giai Kỳ có chút không vui.
Mặc dù cô biết những lời của Cung Phi không có ý muốn nhắm vào cô nhưng vẫn ấm ức mà nói: “Tại sao Cung Bắc không thể nhận tôi là Mommy đúng không Cung Bắc?”
Cung Bắc dang hai tay về phía cô: “Mẹ ơi, bế con” Vân Giai Kỳ nhìn Cung Phi nói: “Cậu Phi, Cung Bắc muốn tôi bế, anh để tôi bế đi” Thấy Cung Bắc cứ khăng khăng đòi Vân Giai Kỳ bế, Cung Phi mới lặng lẽ buông tay để Vân Giai Kỳ bế lấy Cung Bắc.
Nhìn thấy một người phụ nữ đứng sau lưng Cung Phi, Cung Bắc tò mò hỏi: “Chú, đây là bạn gái của chú à?” Không đợi Mục Liên Thúy tự giới thiệu, Cung Phi đã nói: “Không phải”
“Ồ… Cháu tưởng chú của cháu có bạn gái rồi cơ chứ”
Trong lòng Mục Liên Thúy có chút thất vọng.
Cô ta nhìn Cung Bắc, bây giờ cô ta đã biết đứa trẻ này là cháu của Cung Phi nên đương nhiên muốn tạo mối quan hệ tốt với cậu bé, vì vậy cô ta nói với Cung Bắc: “Chào cháu Cung Bắc, trông cháu đáng yêu quá, để cô bế một cái có được không?”
Cung Bắc ôm vai Vân Giai Kỳ và nói: “Cháu không muốn cô bế, cháu muốn Mommy bế cháu cơ”
Đúng là mặt nóng dán mông lạnh, ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mà lại bị giội cho một gáo nước lạnh, đôi môi Mục Liên Thúy giật giật, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ.
Cô ta lại vội vàng nói: “Cô thấy con dễ thương nên muốn bế con một cái con cũng không cho à?”
“Không muốn” Cung Bắc từ chối một cách vô tình.
Mục Liên Thúy càng cảm thấy mất mặt.
Cái thằng nhóc này, đúng là không cho người ta chút tình cảm và thể diện nào, nếu không phải là vì nể mặt Cung Phi thì ai mà thèm bế thăng bé cơ chứ.
Cung Bắc nhìn Cung Phi và nói: “Chú à, hai mẹ con cháu đã chơi vòng quay ngựa gỗ xong rồi nên giờ muốn đi chơi những trò chơi khác, chú có muốn đi cùng mẹ con cháu không?” Cung Phi nhìn Vân Giai Kỳ và nói: “Có được không?” Vân Giai Kỳ sững sờ mất vài giây, anh chàng này lẽ nào là đang hỏi ý kiến của cô sao?
Cô lập tức nói: “Tôi không có ý kiến gì”
“Ừ, vậy thì mình cùng đi chơi đi” Khi nghe Cung Phi nói sẽ đi chơi cùng với Vân Giai Kỳ và Cung Bắc, Mục Liên Thúy có chút không tình nguyện.
Cô ta đến lần này là muốn tận dụng cơ hội hiếm có để thúc đẩy mối quan hệ với Cung Phi, bây giờ tự nhiên lại có thêm Vân Giai Kỳ và Cung Bắc ở đâu nhảy vào, làm sao còn có thể tận hưởng cơ hội thế giới hai người hiếm có này chứ?
Mục Liên Thúy nói: “Cậu Phi, cậu thực sự muốn chơi cùng bọn họ à? Những trò mà chúng ta chơi có khi Cung Bắc không thể chơi được đâu” Cô ta còn lâu mới muốn đưa theo hai con kỳ đà cản mũi kia.
Hơn nữa, thẳng nhóc này vốn cũng chẳng muốn gặp cô ta.
Cung Phi nói: “Vậy thì em chơi với chị gái em đi” Vừa nghe thấy Cung Phi muốn đẩy cô ta đi, Mục Liên Thúy đã nhanh chóng tỏ thái độ: “Em không phải có ý đó… Không phải chúng ta hẹn nhau đi chơi nhà ma sao, em sợ Cung Bắc không dám chơi.”
Cung Bắc nói: “Chỉ cần nhân viên cho cháu vào thì chẳng có trò nào mà cháu không dám chơi.” Cung Phi nghe vậy liền tấm tắc khen: “Gan cũng to đấy, nhà ma mà cháu cũng dám chơi ư?”
“Ừ hứ” Vân Giai Kỳ thì thào: “Nhà ma rất đáng sợ, Mommy không dám chơi.” Cung Bắc rất ra dáng đàn ông nói: “Mommy đừng sợ, con sẽ bảo vệ Mommy” Vân Giai Kỳ đột nhiên bị vẻ mặt của cậu bé làm cho dở khóc dở cười: “Dựa vào con á? Không biết là ai bảo vệ ai nữa?”.