Đối diện với lỗ chó là một căn phòng.
Căn phòng đó rất cũ kỹ, vách tường loang lổ, trong phòng chỉ có một chiếc giường sắt.
Có một người phụ nữ đang nằm trên giường.
Lý do tại sao cậu khẳng định đó là phụ nữ là vì cậu quan sát bàn chân của người đó rất nhỏ nhản, mang kích thước điển hình của nữ giới.
Người phụ nữ đó đang nằm trên giường, nhưng từ góc nhìn của Tiểu vũ Mình, cậu không thể nhìn thấy cô ta đang thức hay đang ngủ.
Cậu liền tìm một viên đá, từ lỗ chó ném vào trong phòng.
“Lạch cạch.
”
Viên đá bay tới, phát ra âm thanh rất rõ ràng, nhưng một hồi lâu sau không thấy người phụ nữ đó có bất cứ động tĩnh gì Có vẻ như cô ta đang ngủ.
Tiểu Vũ Minh thở hất ra, lấy lại tinh thần, bắt đầu chui vào bên trong lỗ chó.
‘Sau khi chui vào bên trong, Tiểu Vũ Minh mới nhận ra rằng còn có một người đàn ông khác trong phòng, anh ta năm dưới đất, cũng đang ngủ Người trên giường là Vân Ngọc Hân.
Trong phòng không có đèn, chỉ có những tia sáng yếu ớt lọt vào.
Tiểu Vũ Minh rón rén đi đến bên cạnh giường, quan sát Vân Ngọc Hân đang ngủ say.
Cậu bé lập tức nhìn thấy khẩu súng lục của cô ta được giấu bên gối, một ý nghĩ vụt qua đầu, cậu vươn bàn tay nhỏ của mình ra và lần mò khẩu súng lục.
‘Vân Ngọc Hân đột nhiên trở mình.
Tiêu Minh Vũ chớp thời cơ, nắm chặt lấy khẩu súng lục trong tay, nhanh chóng lên đạn, cầm khẩu súng lục nhắm thẳng vào mặt Vân Ngọc Hân, thấy cô vẫn đang nhắm mắt, cậu liền dắt súng vào thất lưng, rồi khẽ khàng đi về phía cửa Cánh cửa khép hờ.
Tiểu vũ Minh nhẹ nhàng mở cửa.
Hai tiếng “cót két” lập tức vang lên!
Trái tìm của Tiểu Vũ Minh đập trật một nhịp, cậu không ngờ răng cánh cửa này lại gây ra tiếng động lớn đến vậy.
Tiểu Vũ Minh dè dặt quay đầu lại, thấy hai người bọn họ không có động tính gì, liền thở phào nhẹ nhõm lách qua khe cửa Tiểu Vũ Minh nhìn quanh, trong nhà kho lớn như vậy chỉ có một ngọn đèn đầu nhỏ.
Cậu lần theo ánh sáng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hai chiếc lồng sắt.
Cửa lồng sắt mở ra, bên trong chỉ có một mình Cung Bắc.
Cậu bé năm co quấp trong lồng, trông cậu đang hấp hối sắp chết.
Tiểu Vũ Minh lo lắng đi tới, vươn tay vào bên trong, vỗ nhẹ vào người cậu bé Cung Bắc đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tiểu Vũ Minh, cậu bé nhất thời sững sờ, tưởng rằng mình đang nằm mơ!
“Vũ Minh!”
Tiểu Vũ Minh thấy Cung Bắc còn có sức lực nói chuyện, hai mắt liền đỏ hoe.
Mặc dù cả hai anh em không lớn lên từ nhỏ, nhưng huyết thống vẫn tuyên chảy trong cơ thế cả hai, thân thiết không rời Tiểu Vũ Minh đáp: “Em tới cứu anh đây”
Cung Bắc lập tức sửng sốt: “Anh đang nằm mơ sao?”
“Không đâu”
“Em… em đến đây một mình à?” Cung Bắc nhìn về phía sau lưng Tiểu Vũ Minh, trong lòng cảm thấy thê lương: “Một… một mình em?”
Em ấy đã đến đây bằng cách nào?.