Có ai đó trên ban công.
Làm thế nào anh ta vào được? Lễ nào… Người đàn ông này có phải là người đã gõ tường đêm qua? Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy khó thở.
Cô không biết dũng khí đến từ đâu, rón ra rón rén bước xuống giường, đi tới trước tấm rèm, vừa nhìn thấy bóng đen đang đứng ngoài cửa sổ kiểu Pháp, nhìn bóng đen này, cô có thể tưởng tượng ra anh ta là một người đàn ông đặc biệt vạm vỡ.
Chiều cao từ một mét tám trở lên, lặng lẽ tiến lại gân một chút.
Người đàn ông hành động, khóa cửa và cửa sổ, đẩy một chút, Vân Giai Kỳ kinh ngạc lùi về phía sau một bước, đột nhiên nhận ra rằng khi cô chuẩn bị nghỉ ngơi vào ban đêm, cô đã khóa cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Người đàn ông cũng nhận thấy răng cửa sổ và cửa ra vào đã bị khóa và rút tay ra.
Ai… Người này là ai? Anh ta đã sử dụng sân thượng bên cạnh để leo lên ban công?
Vân Giai Kỳ nín thở, dựa vào góc tường, nắm chắc mép rèm, cẩn thận mở ra khe hở.
Qua khe hở, cô thoáng nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đầy sát khí đang đứng trên ban công.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy có một vết sẹo đặc biệt đáng chú ý trên nét mặt của người đàn ông.
Vết sẹo này vô cùng gớm ghiếc, nó có vẻ là vết sẹo sau khi bị một viên đạn xuyên từ xương gò má đến hộp sọ.
Đôi mắt của người đàn ông rất dữ tợn và khát máu, với vết sẹo gớm ghiếc này, anh ta đáng sợ như một bóng ma.
Anh ta cũng mơ hồ nhận ra sự khác lạ trong phòng, đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào góc Vân Giai Kỳ đang trốn.
Vân Giai Kỳ đột nhiên kéo rèm cửa, bịt chặt miệng, suýt chút nữa hét lên.
Lúc người đàn ông quay lại, cô thực sự nhìn thấy khẩu súng lục trong tay anh ta.
Súng? Người này là ai! Vân Giai Kỳ tựa lưng vào trong góc, không dám có động tĩnh gì.
Một góc rèm không được đóng chặt, người đàn ông nhìn qua góc phòng, tìm kiếm trong phòng và đột nhiên chú ý đến giường.
Anh ta liếc mắt nhìn thấy trên giường bừa bộn nhưng không có ai liền nhíu mày đột nhiên phản ứng lại, quét về phía góc khuất của Vân Giai Kỳ một cách sắc bén.
Vân Giai Kỳ ngồi xổm trên mặt đất mồ hôi lạnh, kinh hãi run lên.
Cô đang trốn trong một điểm mù, người đàn ông hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy đôi mắt như rắn hổ mang của người đàn ông đó, như thể một giây tiếp theo, anh ta sẽ xông vào và giết cô.
Cô chợt nhận ra rằng người đàn ông này đang xông đến chỗ cô.
Cô nhìn thấy khẩu súng trên tay anh ta.
Chẳng lẽ là tiếng đập tường đêm qua, một mặt là anh đang kiểm tra kết cấu của bức tường xem viên đạn có thể xuyên qua một cách mạnh mẽ hay không, mặt khác là đang phán đoán vị trí để ngắm băn giết cô chỉ bằng một phát súng.
Vân Giai Kỳ không dám có động tĩnh gì, ngay cả tiếng thở cũng hoàn toàn tĩnh lặng.
Một khi người đàn ông đó nghe được động tĩnh của cô, nếu vị trí lộ ra, anh ta nhất định sẽ bắn chết cô.
Ngay khi Vân Giai Kỳ đang hoảng sợ, cô đột nhiên nhìn thấy một chùm tia hồng ngoại khúc xạ qua cửa ra vào và cửa sổ.
Hồng ngoại quét từng milimet một.
Vân Giai Kỳ nhìn tia hồng ngoại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rùng mình một cái.
Cô đã có thể đánh giá rằng đây là một kẻ giết người được đào tạo bài bản.
Chẳng lẽ là ai đó đã thuê người ám sát cô?
Tuy nhiên, người đàn ông không thấy được cô trong phòng và anh ta rời đi ngay sau đó.
Qua khe hở giữa các tấm rèm, Vân Giai Kỳ thấy người đàn ông đến bằng cách chui vào thông qua bệ điều hòa ở bên ngoài.
Sau khi anh ta rời đi, cô không dám ở lại chỗ cũ, vội vàng đóng cửa và cửa sổ, chạy nhanh ra mở cửa nhưng không thấy hai nữ cảnh sát đâu.
“Cảnh sát?”
“Cảnh sát Trần? Cảnh sát Từ?”
Căn phòng lớn trống rỗng, không ai đáp lại.
Nói chung là hai nữ cảnh sát ở trong nhà giờ không thấy đâu nữa, nhất thời tim cô như nhảy dựng lên.
“Cảnh sát Trần? Cảnh sát Từ?”
Vân Giai Kỳ đi hết một vòng cổng, lối vào, gió lạnh bất chợt tràn vào..