HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ ôm lấy bả vai mình thật chặt, cảm giác giống như chỉ trong một giây, cô sẽ ngã nhào trên mặt đất.
 
“Không thể nào”
 
Cô cần môi, nói từng câu đứt quãng: “Tống Hạo Hiên nói Mạn Nhi là con gái của tôi… Anh ấy đã nói… Mạn Nhi rõ ràng…”
 
Tân Khải Trạch giải thích: “Anh Tống vẫn luôn lừa cô.

Anh ta sợ trong lòng cô sẽ bị tổn thương nặng, cho nên mới lừa cô.

Tờ giấy báo.
 
cáo giám định kia, cũng là giả”
 
“Âm” một tiếng.
 
Lại là một tiếng vang thật lớn.
 
Sấm chớp rền vang, dường như đem màn đêm sáng lên giống như ban ngày.

 
Trong phút chốc, bầu trời đêm giống như vực thẳm vô tận, để lại mưa to như trút nước.
 
Vân Giai Kỳ nhếch đôi môi đỏ mọng, lại đột nhiên bật cười.
 
“Các ngươi đều lừa gạt tôi”
 
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong tràn trề nỗi thất vọng: “Anh lừa tôi, Tống Hạo Hiên cũng lừa tôi, các ngươi đều lừa tôi.”
 
“Vân Giai Kỳ”
 
Bạc Tuấn Phong đưa tay ra, muốn ôm cô vào trong ngực nhưng Vân Giai Kỳ hung hăn gạt phăng ta anh ra, thét lên chói tai: ‘Không được động vào tôi.”
 
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong cứng đờ.
 
“Bạc Tuấn Phong, anh còn muốn cái gì ở tôi nữa đây? Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh.

Cho đến nay, nhà họ Vân lợi dụng tôi, nhà họ Bạc lợi dụng tôi, anh cũng lợi dụng tôi, Tống Hạo Nhiên cũng nói dối tôi.”
 

Cô nâng mu bàn tay lên, dùng sức lau đi nước mưa và nước mắt trên khóe mi, cả người đang phát run.
 
“Các người còn muốn đào ra cái gì ở trên người tôi? Được cái gì?
 
Trừ Mạn Nhị, cái gì tôi cũng đều cho các ngươi được, nhưng tại sao lại là Mạn Nhi Vân Giai Kỳ giống như con thú nhỏ bị thương vậy, khàn cả giọng nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, giận dữ hét lên: “Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tại sao các người phải lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”
 
Máu toàn thân chảy ngược lên đỉnh đầu.
 
Vân Giai Kỳ với một đôi mắt giăng đầy tia máu, giống như khóc đến chảy máu mắt vậy.
 
“Có phải anh đã sớm biết Mạn Nhi không phải là con gái của tôi, cho nên anh một mực vẫn luôn gạt tôi không? Các người nhìn tôi giống như nhìn một người ngu vậy, nhìn một chuyện hài hước vậy.

Nhưng nếu các người đã muốn lừa tôi, tại sao không lừa tôi cả đời đi?”
 
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, bên tai bất thình lình vọng về thanh âm nhẹ nhàng non nớt của Mạn Nhi.
 
“Mẹ, Mạn Nhi mãi mãi sẽ không rời khỏi mẹ”
 
“Mẹ, mẹ có nhà, nơi nào có Mạn Nhị, nơi đó chính là nhà của mẹ, nơi nào có mẹ, nơi ấy chính là nhà của Mạn Nhi”
 
Cô bảo vệ Mạn Nhi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, năm năm, cô dốc hết tất cả, muốn cho Mạn Nhi một ngôi nhà ấm áp.

Mạn Nhi chính là niềm an ủi duy nhất trong lòng cô.
 
Nhưng dù vậy, ngay cả Mạn Nhi, Bạc Vân cũng tàn nhẫn cướp đi.


Bình luận

Truyện đang đọc