HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đồng chí cảnh sát à, tôi thật sự không giết người!”
“Cô không cần phải gấp gáp như vậy, bây giờ cô kể lại đầu đuôi ngọn ngành hành trình trong ngày hôm nay của mình, lúc nào, đang làm gì, nói rõ ràng từng cái một!”
Vân Giai Kỳ gật đầu, hồi lâu sau khiêm nhường nghe lời mà nói: “Buổi sáng sau khi tôi thức dậy…”
“Cô thức dậy lúc mấy giờ?”
“Tôi quên nhìn thời gian.

Bởi vì ông nội của Tuấn Phong đang ở bệnh viện nên tôi gấp rút chạy tới đó, vội vã đi ra ngoài.”
“Cô có nhớ lúc ra cửa là mấy giờ không?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu đáp: “Nhưng mà, khi tôi đến bệnh viện, thấy thời gian hiển thị ở sảnh bệnh viện là 9 giờ 20 phút”

“Sau đó thì sao?”
“Tôi đến bệnh viện nhưng không thấy Tuấn Phong, chỉ có Bạc Ngạn Thiên nằm trên giường bệnh và Vân Ngọc Hân ở trong phòng bệnh.”
“Trong phòng bệnh chỉ có ba người các cô sao? Còn những người khác thì sao?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu một cái.

Cô mô tả lại một lần tình huống lúc đó.

Hai người cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép lại, tuy nhiên khi bọn họ nghe được đến đoạn lúc Vân Giai Kỳ đang gọt táo, chính Vân Ngọc Hân đã nắm lấy tay cô, dùng dao đâm vào người mình, cây bút trong tay bọn họ bất chợt dừng lại.

Thật là một câu chuyện hoang đường!

“Vân Giai Kỳ, tôi hỏi cô, có phải cô mới vừa nói, lúc đó người bị hại nắm lấy dao trong tay cô, sau đó đâm về phía mình đúng không?”
“Đúng vậy.”

Vân Giai Kỳ nói: “Nếu nói về xích mích, giữa chúng tôi đúng là có”
“Xích mích về chuyện gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Những xích mích này chắc là không liên quan gì đến vụ án đâu!”
“Sao mà không liên quan chứ? Xích mích là động cơ để giết người! Cô đừng có tránh nặng tìm nhẹ!”
Vân Giai Kỳ liếm môi nói: “Nếu nói đến xích mích lớn nhất, đó cũng là bởi vì một người đàn ông! Nhà họ Bạc và nhà họ Vân có hôn ước, từ nhỏ cô ta đã là đối tượng mà Bạc Ngạn Thiên nhằm đến cho hôn ước, nhưng Tuấn Phong lại không muốn cưới cô ta.

Cô ta chỉ là một bên đơn phương tình nguyện, hận tôi vì đã đoạt vị hôn phu của cô ta, còn tôi hận cô †a vì từ nhỏ đến lớn cô ta luôn bắt nạt, sỉ nhục mình”
“Tốt lắm, đây không phải là động cơ phạm tội hoàn hảo nhất sao?”
Vân Giai Kỳ cũng không tỏ ra cam lòng yếu thế, hỏi ngược lại: “Nếu nói về động cơ phạm tội, cô ta cho rằng tôi chính là chướng ngại vật ngăn cản cô ta gả vào nhà họ Bạc, đó không phải là một động cơ hoàn mỹ hơn sao? Cô ta vu oan cho tôi tội cố ý giết người, như vậy sẽ làm tôi bị kết tội giết người rồi vào ngục giam, cũng không còn ai tranh đoạt cái danh phận kia nữa! Cho dù mọi chuyện có bại lộ, thì tội vu cáo hay tội cố ý giết người nặng hơn! Tôi trả cái giá gì, cô ta trả cái giá gì chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc