HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Ông ta nói: “Cho dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì, từ ngày kết hôn với em.

Trong lòng anh chỉ có em, không bao giờ chứa thêm bất kỳ người con gái nào khác.

Những điều em lo lắng, sợ hãi, cho rằng anh phản bội em, đều không hề tồn tại.

Em đừng nghĩ lung tung nữa, biết chưa?”
“A Dận….

bất kể có xảy ra chuyện gì, anh cũng tuyệt đối không được phản bội em! Việc này, em có thể coi như đã qua rồi, không nhắc tới nữa.

Nhưng, anh không thể nhận người con gái ấy về nhà họ Cung! Em không cho phép”
Cung Dận không lập tức đồng ý.

Ông ta chỉ nói: “Em đừng nghĩ quá nhiều! Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt đúng không?
Em vào phòng nghỉ của văn phòng anh nằm một chút đi” Mộng Yến Mi gật đầu.

Bà ta thật sự đã quá kiệt sức rồi.

Cả đêm Vân Giai Kỳ ngủ không yên giấc.


Có lẽ là vì nhớ Cung Bắc nên cô tỉnh từ rất sớm.

Vừa tỉnh dậy, cô liền vội vàng đi tới bệnh viện.

Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ vừa tới bệnh viện, Cung Dận và Cung Phi cũng ở đó.

Vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ, sắc mặt của Cung Dận có chút thay đổi, vì từ Mộng Yến Mi ông ta được biết, Vân Giai Kỳ là con gái ruột của ông ta.

Ông ta không tự chủ liếc nhìn cô vài cái.

Hàng lông mày rất đẹp, môi đỏ răng trắng.

Trước giờ ông ta chưa từng để ý tới người con gái này, ngay lúc này, quả thực cũng có chút giống Cung Chiến.

Nhưng nếu không để ý về phương diện này thì ông ta cũng không nhận ra, dung mạo của người con gái này, lại có nét giống ông ta.

Đây chính là con gái của ông ta!
Người cô con gái mà Lâm Tĩnh Anh sinh cho ông ta?
Trước đây, ông ta luôn mong có một người con gái.


Nhưng Mộng Yến Mi rất “cố chấp”, lớn nhỏ đều phải là con trai.

Cung Dận vẫn luôn cảm thấy hối tiếc vì mình không có con gái.

Thấy Cung Dận luôn nhìn mình, Vân Giai Kỳ nhíu mày, còn tưởng trên mặt mình có cái gì, vô thức đưa tay lên mặt sờ.

Cung Dận cũng nhận ra ánh mắt của mình hơi trực tiếp, liền thu lại, hăng giọng.

“Tới sớm vậy?” Vận Giai Kỳ gật đầu, hỏi: “Cung Bắc tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, đang tiêm”
“Tôi có thể vào trong thăm Cung Bắc không?” Cung Dận gật đầu, ngầm đồng ý.

Vân Giai Kỳ thay bộ đồ vô trùng rồi đi vào, liền nhìn thấy y tá đang cho Cung Bắc uống thuốc.

Là thuốc bắc, bổ sung sinh lực.

Cung Bắc nhăn mặt không muốn uống, thấy Vân Giai Kỳ tới, cậu bé ngay lập tức đưa tay về phía Vân Giai Kỳ: “Mẹ, ôm conl” Vân Giai Kỳ đi tới, ôm cậu bé vào lòng, thấy cậu bé thu người vào lòng cô, bộ dạng không muốn uống thuốc, ngay lập tức nhãn nại dỗ dành nói: “Sao không chịu uống thuốc chứ?”
“Mẹ, thuốc rất đắng” Cung Bắc ấm ức lẩm nhẩm nói một câu: “Đăng lắm ý, không muốn uống”
“Mẹ bón cho con, con có uống không?” Cung Bắc nghe xong, có chút động lòng.

Cậu bé ngẩng đầu lên, do dự nhìn Vân Giai Kỳ một lát.

Mặc dù không muốn uống thuốc nhưng nếu là Vân Giai Kỳ bón thì có lẽ cậu bé có thể miễn cưỡng mà uống vài ngụm.

“Vậy thì được!” Cung Bắc ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.

Vân Giai Kỳ đón lấy bát thuốc từ trong tay y tá, tự tay bón thuốc cho Cung Bắc..


Bình luận

Truyện đang đọc