“Bạc Tuấn Phong, tôi không tin.
Các người nhất định là muốn cướp Mạn Nhi đi.
Tôi biết Bạc Vân coi thường tôi, tôi là do gái nhảy nuôi lớn, tôi trời sinh đã hèn mọn, nhưng Bạc Vân có gì thì cứ nhắm về tôi, không cho phép cướp Mạn Nhi của tôi đi”
Vừa nói, Vân Giai Kỳ liền đẩy Bạc Tuấn Phong ra, xông ra ngoài.
Cô mất khống chế, muốn đi tìm Mạn Nhi, sau đó ôm thật chặc vào.
trong ngực, không để cho bất kỳ người nào cướp đi.
Nhưng trời đất lớn như vậy, cô biết phải đi chỗ nào tìm Mạn Nhi đây?
“Vân Giai Kỳ”
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đuổi tới.
Vân Giai Kỳ chạy thật nhanh, dưới chân dẫm qua vô số vũng nước, nhưng bất thình lình bị bậc thang cản đường, ngã lộn nhào một cái, chật vật ngã xuống vũng nước.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy cô bị ngã vào vũng nước, lập tức đuổi theo, ôm cô rồi bế lên.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang cuộn thành một cục trong ngực, mặt dính đầy bùn lầy, đôi mắt cũng trống rỗng, mông lung không có một điểm nhìn nào.
Cô ngước mắt, nhìn bầu trời đêm mưa to như thác đổ, hạt mưa lớn như hạt đậu, rơi vào trong hốc mắt của cô, lại cùng nước mắt dọc theo khóe mắt không ngừng rơi xuống, trong mắt khô khốc.
Vân Giai Kỳ hơi nheo mắt lại, chóp mũi chua xót và đau nhói.
Ánh mắt cô bị dính nước mưa, một khoảng mờ mịt.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, khóe miệng vẽ ra một vòng cung tuyệt vọng: “Bạc Tuấn Phong, tôi… hận anh”
Tôi hận anh.
Hai chữ cuối cùng dường như là từ trong kẽ răng nặn ra vậy.
Tân Khải Trạch lập tức bung dù, che trên đỉnh đầu của Bạc Tuấn Phong, thấy Vân Giai Kỳ co rúc ở trong ngực người đàn ông, giống như là linh hồn cô đã bị rút sạch vậy nói: “Tổng giám đốc Bạc, nhanh đi về đi, đừng để bị cảm lạnh”
Bạc Tuấn Phong im lặng không lên tiếng đem cô bảo vệ ở trong ngực, bế lên, trở về biệt thự.
Người giúp việc đứng ở bên trong cửa, nơm nớp lo sợ, thấy Bạc Tuấn Phong tựa như một trận gió vọt vào, bọn họ lập tức đóng cửa lại, theo sát phía sau.
“Chuẩn bị nước nóng”
“Vâng Trong phòng tắm, người giúp việc đem nước nóng đổ đầy bồn tắm.
Bạc Tuấn Phong giúp cô cởi hết áo quần, ôm cô bỏ vào trong bồn tấm, Vân Giai Kỳ cúi đầu, tựa vào bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt một mảnh u ám.
Rõ ràng cô bị anh ôm ngồi ở trong bồn tắm, cả người đều bị nước nóng bao vây, nhưng tay cô vẫn luôn lạnh như băng.
Bạc Tuấn Phong đem tay cô bao bọc ở lòng bàn tay mình, nhưng cô dường như không có phản ứng, cả người giống như mất hồn.
Cô giống như một tượng gỗ cứng đơ, không còn cảm xúc gì.
Bạc Tuấn Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lại thấy môi của cô run lên cầm cập.
“Giai Kỳ?”
Người đàn ông hôn lên môi cô, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Yết hầu của Bạc Tuấn Phong lên xuống, bỗng nhiên anh nghiêng người, đem cô ôm vào trong ngực.
Anh mắc chứng tự kỷ đặc biệt nghiêm trọng của Asperger từ khi còn là một đứa trẻ.
.