Chương 1366
Vân Giai Kỳ kính trà xong hết bèn quay về bên cạnh Bạc Tiêu Dương Lê Tú Cầm nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, thấy ông ta không tỏ thái độ gì, vì vậy lên tiếng đầu tiên: “Thuý Quỳnh, con mang bao lì xì qua đây.
Bạc Thuý Quỳnh cầm túi xách của Lê Tú Cầm qua, bà ta lấy một bao lì xì từ bên trong túi ra đặt vào tay của Vân Giai Kỳ: “Đây là chút tấm lòng của mẹ”
Bạc Tiêu Dương thấy vậy, nhìn sang cô: “Còn không mau cảm ơn mẹ địt Vân Giai Kỳ nhận lấy bao lìxì, vẻ mặt tươi cười: “Con cảm ơn me ạI”
Lê Tú Cầm hài lòng gật gật đầu.
Bạc Thuý Quỳnh nói chen vào: “Đương nhiên là phải cảm ơn rồi! Mẹ tôi cho chị bao lì xì to nhất đẩy!”
Mặt Lê Tú Cầm biến sắc: “Thuý Quỳnh!”
Bạc Thuý Quỳnh bị dọa tới mức im bặt, xung quanh đều là tiếng cười “Thuý Quỳnh vẫn còn nhỏ mài”
“Tiêu Dương sắp kết hôn rồi, Thuý Quỳnh cũng nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi”
Đúng vậy!
“Cháu không thèm lấy chồng đâu!” Bạc Thuý Quỳnh nói: “Cháu muốn ở bên cạnh chăm sóc cho ông nội cả đời!”
Mộ Ngọc My tiếp lời: “Em không cần chăm sóc ông nội cả đời nữa đâu, sau này chị sẽ chăm sóc thật tốt cho ông nội. Thuý Quỳnh, đúng là đã đến lúc em nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi!”
Đáy lòng Bạc Thuý Quỳnh cười lạnh, cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu trước phát ngôn tự cho là đúng này của Mộ Ngọc My.
Bầu không khí vừa mới ôn hòa được vài phần thì Bạc Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng: “Ông nội, quà kính trà đâu ạ?
Bầu không khí lập tức lặng như tờ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía của Bạc Tiêu Dương, kinh ngạc trước sự chất vấn của cậu ta.
Bạc Ngạn Thiên liếc nhìn cậu ta, không vừa lòng cau mày.
“Mộ Ngọc My kính trà thì có quà, sao đến lượt Giai Kỳ thì lại không có am”
Vân Giai Kỳ kéo nhẹ góc áo của cậu ta: “Tiêu Dương…”
Nhưng Bạc Tiêu Dương lại đè tay của cô lại.
Từ trước tới nay ở trong nhà họ Bạc, cậu ta chưa từng được coi trọng lần nào, bị Bạc Ngạn Thiên coi thường cậu ta có thể mặc kệ, Bạc Ngạn Thiên cũng có thế đối xử lạnh nhạt với cậu ta, nhưng tuyệt đối không thế đối xử tệ bạc với Văn Giai Kỳ được. Nếu không cho dù có mặt toàn bộ thành viên của nhà họ Bạc ở đây, Vân Giai Kỳ kính trà xong lại không có quả kính trà, thì nếu phải trở mặt cậu ta cũng sẽ làm vậy.
Lê Tú Cầm quýnh lê “Mẹ! Mộ Ngọc My có thì Giai Kỳ cũng phải có”
Tiêu Dương, con…
Lê Tú Cầm lúng túng đến mức không nói gì nữa.
Rương màu đỏ.
Chỉ là rương này rõ ràng nhỏ hơn cái lúc nãy Bạc Ngạn Thiên cho Mô Ngọc My gần một cỡ.
Vân Giai Kỳ liếc một cái, nhưng lại mỉm cười nói: “Tấm lòng của ông nội, Vân Giai Kỳ con đã nhận rồi, chỉ là món quà này con không thể nhận được”
Mặt Bạc Ngạn Thiên sững sờ. Dù sao ông ta cũng không ngờ Vân Giai Kỳ sẽ từ chối nhận món quà mà ông ta cho!
Bạc Kinh Hồng mỉm cười: “Món quà này không thể không nhận! Đây là một phần tấm lòng của ông cụ dành cho cháu, sao cháu có thể từ chối không nhận chứ?”
Mộ Ngọc My cũng nó thể không nhận được”
Quản gia mở chiếc rương cầm tay ra.
Thứ Bạc Ngạn Thiên tặng cho Mộ Ngọc My là vàng thỏi, nhưng tặng cho Vân Giai Kỳ lại là vàng miếng. Một cái đáng giá hơn ba mươi tỷ còn một cái không đến mười lắm tỷ.
Mộ Ngọc My nịnh hót: “Quà ông nội tặng cho Vân Giai Kỳ là vàng miếng, cũng đáng giá mười mấy tỷ đấy!”