Đây là tranh của cô sao?
Vân Giai Kỳ tắm rửa xong liền đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang xem tranh.
Cô vội vàng đi tới, ôm lấy vải trắng che bức tranh lại.
Bạc Tuấn Phong giữ lấy tay cô: “Đây là tranh của em sao?”
“Là tranh của tôi, làm sao?”
“Bức tranh này vẽ ai thế?”
“Sao tôi phải nói cho anh biết chứ?”
Vân Giai Kỳ dãy tay anh ra, người đàn ông lại đẩy tay cô lên giường.
Anh cúi đầu, ánh mắt dừng trên người cô, nhìn từng đường nét.
Cô vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa được sấy khô, từng làn tóc đen thả xuống giường, hai bên má vẫn còn vài giọt nước khiến cho khuôn mặt cô nhỏ nhắn lại tinh xảo.
Xương quai xanh tỉnh xảo, làn da nhẫn trụi.
Người đàn ông khẽ cười, nhìn xem, cô gái này phòng bị với cô, nhưng lại không biết dáng vẻ này của rơi vào mắt anh lại mê người đến mức nào.
Cô đang phạm quy đấy.
Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng chế trụ cô, mày kiếm sắc nhọn: “Em đang câu dẫn tôi.”
Vân Giai Kỳ bị câu nói này của anh kích thích: “Ai hấp dẫn anh chứ?”
Cô nhéo nhéo anh: “Anh buông tôi ra đi.”
Nơi tồi tệ sao?
Một nơi mà tấc đất tấc vàng, do bậc thầy phong thủy đến sắp xếp, chiếm địa hình bao nhiêu năm rồi cô lại gọi là nơi tồi tệ sao?
Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi nghĩ rằng em đã chuẩn bị tốt tâm ký”
“Tôi khuyên anh đừng tự mình đa tình, nếu không…”
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên tiếng điện thoại di động.
Bạc Tuấn Phong không muốn nghe máy.
Vân Giai Kỳ nhìn anh, hỏi: “Sao anh không nghe máy đi.”
Đã trễ thế này rồi còn ai gọi điện nữa nhỉ?
Bạc Tuấn Phong nói: “Không quan trọng”
Tiếng điện thoại ngừng lại, rồi lại vang lên.
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Điện thoại này chắc không nghe không được rồi, sao tiếng chuông ồn thế này chứ”
Lúc này Bạc Tuấn Phong mới buông cô ra, lấy điện thoại ra thì thấy Lâm Thanh Thủy gọi điện tới..