HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ chưa bao giờ gặp qua tình trạng này của anh, trước mặt cô, anh chưa bao giờ biểu hiện như thế, nhưng khi thật sự đánh nhau lại không giống như bình hoa, ra quyền vừa nhanh vừa ngoan độc, một quyền kia cho dù là ai bị đánh trúng cũng đều có thể là đòn trí mạng!
Nhưng người đứng trước mặt anh là Bạc Tiêu Dương, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Cứ nhìn cậu ta bình thường rất bất cần đời, nhưng sinh ra trong nhà họ Bạc quyền quý, từ nhỏ cậu ta đã học quyền anh, đấu kiếm.

Không gì có thể phòng thủ, chiêu chiêu tấn công!
Nhưng những nắm đấm này đấm lên mặt, bọn họ lại như không thấy đau, nhanh chóng ra quyền rồi lại cùng nhau tách ra!
Trong ghế lô liên tục truyền ra tiếng kêu sợ hãi, tất cả đều lui ra!
Hai người đàn ông tựa như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ, quần nhau một chỗ!
“Đừng đánh nữa!”
Vân Giai Kỳ thấy vậy lập tức lao lên.

Tân Khải Trạch giữ chặt tay cô: “Cô Vân, cô cứ lao lên như vậy coi chừng tự làm mình bị thương!”
Anh ta biết, nếu lúc này cô lao lên can ngăn chắc chắn sẽ bị thương.

Anh ta cũng không dám bước lên ngăn cản!

Hai người đàn ông này thực sự ra tay, da đầu anh run lên.

Phải làm sao bây giờ?
Nếu làm lớn việc thì càng không thể cứu vãn.

Mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm!
Đây… hai người đàn ông này là đang đánh nhau vì Vân Giai Kỳ sao?
Vân Giai Kỳ này là thành thánh phương nào, sao có thể khiến hai người đàn ông tôn quý của nhà họ Bạc đánh nhau vậy.

Đợt tấn công của Bạc Tuấn Phong càng ngày càng hung hãn, Bạc Tiêu Dương bị trúng một đấm lên cánh tay, cả cánh tay đều bị tê cứng, thoáng chốc ngắn ngủi không có lực, mất đi toàn bộ năng lực đánh trả.

Thấy Bạc Tuấn Phong lại một đấm đánh vào người cậu ta, Vân Giai Kỳ rốt cuộc không quản được nhiều chuyện như vậy nữa, đẩy Tân Khải Trạch ra, vọt tới trước mặt Bạc Tuấn Phong.

“Dừng tay lại”
Cô liều chết che chăn trước mặt Bạc Tiêu Dương: “Đủ rồi!”
Âm thanh nổ ra!

Trái tim Bạc Tuấn Phong thắt chặt lại!
Cô bất ngờ lao về phía này, che chắn trước mặt Bạc Tiêu Dương khiến anh không thể không dừng tay.

Bạc Tuấn Phong nghiến răng, đấm mạnh lên tường thủy tinh.

Cùng lúc đó Bạc Tiêu Dương mới có phản ứng, theo bản năng kéo Vân Giai Kỳ vào trong ngực mà bảo vệ.

“Rầm”
Tường thủy tinh rạn vỡ.

Các mảnh vỡ bay tứ tung, Bạc Tiêu Dương càng ôm chặt Vân Giai Kỳ hơn, mặc kệ cho những mảnh thủy tinh đâm vào trên người.

Trong ghế lô là một trận yên tĩnh.

Bạc Tuấn Phong chậm rãi thu tay lại, vốn dĩ vể thương đã khép miệng bởi vì cú đánh này mà lần thứ hai lại nứt ra, máu không ngừng như hạt châu mà rơi xuống.

Bạc Tiêu Dương mở to mắt, nhìn trụ thủy tinh mà kinh hãi không thôi!
Tân Khải Trạch toàn thân mồ hôi lạnh.




Bình luận

Truyện đang đọc