Vân Giai Kỳ bỗng nhớ ra một chuyện, cô nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi hơi sơ suất, vụ án này còn một chỉ tiết nhỏ nữa”
Cô nghĩ đến một bằng chứng có thể chứng minh cô không hề có ý định giết hại Vân Ngọc Hân.
“Cô nói đi”
“Hôm nay đến bệnh việ tôi không nghĩ Vân Ngọc Hân sẽ ở đó.
Hôm qua Bạc Ngạn Thiên lên cơn đau tim trong viện, cô †a bảo tôi đi mua thuốc, tôi nghe theo lời cô ta đi mua thuốc mang đến, kết quả tình trạng của ông cụ Bạc ngày một xấu đi.
Bạc Tuấn Phong có thể làm chứng cho tôi.
Lúc đó, Vân Ngọc Hân ngỏ ý muốn đi nhờ, Bạc Tuấn Phong đưa cô ta đi.
Việc hôm nay tôi gặp cô ta trong phòng bệnh không nằm trong dự tính của tôi.
Giả sử tôi có động cơ giết người, cố ý giết người, thì đáng ra phải có dự tính từ trước.
Hơn nữa, con dao gọt hoa quả làm hung khí giết người ấy cũng không phải do tôi mua.
Các anh có thể điều tra xem rốt cuộc ai đã mua về và để con dao đó trong phòng bệnh.”
Trong nhận định về tội cố ý giết người có vài điểm mấu chốt.
Động cơ giết người, hung khí giết người và kế hoạch giết người.
Thứ nhất, Vân Giai Kỳ không hề biết Vân Ngọc Hân sẽ xuất hiện ở bệnh viện.
Thứ hai, Vân Giai Kỳ không hề liên quan đến hung khí giết người, sao có thể phán định được trường hợp cô giết người?
“Tôi nghĩ, có lẽ Vân Ngọc Hân đã mang con dao gọt hoa quả đó đến! Các anh nghỉ ngờ tôi là hung thủ giết người, nhưng hung khí giết người lại là của nạn nhân mang đến, các anh không thấy phi lý sao?”
Hai viên cảnh sát im lặng.
“Tôi biết các anh nghỉ ngờ tôi giết cô ta vì bị kích động, vậy xin hỏi, điều kiện phán định cho trường hợp giết người vì kích động là gì? Bị khiêu khích, không thể kiềm chế bản thân, không còn tỉnh táo? Các anh thấy tôi không tỉnh táo sao? Tình trạng của tôi như nào khi cảnh sát đến hiện trường? Điều này có ăn khớp với điều kiện cấu thành tội giết người vì kích động hay không?”
Cuộc thẩm vấn kéo dài cả đêm.
Vân Giai Kỳ và hai viên cảnh sát thẩm vấn đều kiệt sức.
Đặc biệt là Vân Giai Kỳ.
Cô không được uống nước và phải nói liên tục, luôn phải biện minh cho mình.
Miệng lưỡi cô khô khốc, đồng tử cũng sớm mất đi tiêu cự dưới sự tác động của ánh đèn sáng chói trong phòng thẩm vấn.
Trước áp lực về mặt thể xác, Vân Giai Kỳ phải giữ vững †âm lý và tinh thần mới có thể giúp bản thân không bị suy sụp trước buổi thẩm vấn có cường độ cao như này, nhưng giờ đây cô cũng trở nên kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần.
Hai viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn cũng mệt mỏi không kém.
Bình minh dần ló rạng bên ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau.
Họ không còn cách nào khác, đành phải áp giải Vân Giai Kỳ về lại phòng giam.
Hai viên cảnh sát đi đến phòng thụ án.
Hai người vừa đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng đều quay qua nhìn họ.
Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự xua xua tay: “Không thẩm vấn được gì”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ có cách đợi người bị hại tỉnh lại và thu thập lời khai của cô ta thì mới có thể tìm ra điểm mấu chốt của vụ án này”
Mọi người im lặng nhìn nhau.
Bỗng một người trong số họ lên tiếng: “Nạn nhân tỉnh rồi sao?”
“Bệnh viện vừa gọi báo ca phẫu thuật của Vân Ngọc Hân đã thành công, hiện không còn nguy hiểm đến tính mạng, cô †a được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi”
“Cô ta tỉnh lại chưa?”
“Cái này vẫn chưa biết”.