Vân Giai Kỳ quay đầu lại thì nhìn thấy Cung Bắc lục lọi túi áo một hồi, rồi lấy ra một cây kẹo mút.
Cậu bé cầm cây kẹo mút đưa cho cô.
Giống như lần đầu gặp gỡ ở bệnh viện, Cung Bắc nhìn thấy dáng vẻ của cô như đang suy nghĩ nhiều điều, nhìn lên trần nhà, kìm lại nước mắt, cậu bé cũng đưa cho cô một cây kẹo mút trong túi áo.
Cách an ủi của trẻ con, tuy có chút vụng về, nhưng cũng đơn giản như vậy thôi.
Đối với Cung Bắc mà nói, cho dù có gặp chuyện buồn đến mức nào, chỉ cần ăn kẹo ngọt, tâm trạng sẽ khôi phục một cách thần kỳ, trở nên vui vẻ lại.
Cậu bé chỉ hy vọng, Vân Giai Kỳ ăn kẹo của cậu bé xong, cũng sẽ trở nên phấn chấn.
Một lát sau Vân Giai Kỳ nín khóc, bật cười.
Cô nhận lấy kẹo mút trong tay Cung Bắc, nhẹ nhàng sờ lên trán của cậu bé nói: “Bắc, sao con lại tốt như vậy chứ?”
Vừa dịu dàng, vừa tốt đẹp.
Đúng là thiên sứ nhỏ của cô.
Cung Bắc nhìn thấy Vân Giai Kỳ cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc dù con biết lúc buồn, nếu khóc thì sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng mà… con không muốn nhìn thấy mẹ cứ phải rơi nước mắt”
Cung Bắc vừa đau lòng lau nước mắt cho cô, vừa nói: “Mẹ đẹp như vậy, cười lên là xinh nhất!”
Lúc này Vân Giai Kỳ mới tươi cười: “Ừm!”
Buổi tối.
Sau khi người của nhà họ Cung đi hết, người giúp việc bắt đầu dọn đẹp.
Mạn Nhi vẫn trốn ở trong phòng không muốn ra ngoài.
Vũ Minh ra khỏi phòng, đi đến phòng vô trùng, qua cánh cửa sổ, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang trông chừng bên cạnh Cung Bắc.
Cậu bé đứng xa xa thấy đôi mắt Vân Giai Kỳ có chút sưng đỏ, rõ ràng là cô đã khóc rất lâu.
Trong khoảnh khắc, trong lòng cậu bé bỗng nảy sinh một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Trong thư phòng.
Bạc Tuấn Phong đang thu xếp lại tài liệu thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Tân Khải Trạch.
Anh ta nhận lệnh đi điều tra về chuyện của Mạn Nhi, sau khi điều tra kỹ càng, anh ta thật sự đã tra ra được một chút manh mối.
“Hôm đó, Bác sĩ Chu đã đến đón Mạn Nhi kia, lai lịch có chút không đơn giản”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, vẻ mặt nghiêm lại trong nháy mắt: “Là thế nào?”
“Bác sĩ Chu kia, không những có chút bối cảnh, mà còn là bác sĩ thôi miên nổi tiếng hàng đầu trong nước.”
“Bác sĩ thôi miên?”
“Ừ, anh ta là giáo sư có quyền uy nhất trong lĩnh vực liên quan đến tâm lý học, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng trong lĩnh vực thôi miên học cũng là một nhân vật bậc thầy.
Thuật thôi miên của anh ta rất lợi hại”
Thôi miên?
Bạc Tuấn Phong liền cảm thấy rất nghỉ ngờ.
Chẳng lẽ…
Tính tình Mạn Nhi thay đổi lớn như vậy, là do đã bị thôi miên?
Anh cũng nghi là thế.
Bạc Tuấn Phong tuy không tính là người hiểu rõ về thôi miên.
Nhưng một đứa trẻ sẽ không vô duyên vô cớ mà có thay đổi lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế..