Vân Giai Kỳ cho rằng nếu có ngày mình được trả tự do thì nhất định sẽ mừng đến phát khóc, nhưng không ngờ bây giờ cô lại cực kỳ bình tính.
Lúc tới Cục Cảnh Sát, Tống Hạo Hiên đã ở đó rồi.
Vân Giai Kỳ ngồi trên ghế nhìn mấy cảnh sát vây quanh tháo xuống còng chân điện tử cho mình, trong lòng lại bỗng nhiên lên menl “Hạo Hiên… Chuyện lần này cảm ơn anh!” Vân Giai Kỳ cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh đã trả lại sự trong sạch cho eml”
Tống Hạo Hiên nói: “Giai Kỳ, anh đã hứa với em mà, anh chỉ là nói được làm được mà thôi!”
Vân Giai Kỳ cười.
Tống Hạo Hiên lại nói: “Sau khi ra khỏi đây về nhà họ Tống với anh có được không? Em sống một mình anh không yên †âm, cũng không an toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa thì rất nguy hiểm”
Vụ tai nạn vừa qua đã khiến cho sở cảnh sát phải chịu tổn thất khá lớn.
Cảnh sát viên bị thương nặng.
Một số người cho tới bây giờ vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.
Trong lòng Vân Giai Kỳ có chút áy náy nên cô đề nghị với sở cảnh sát cô sẽ chịu mọi chỉ phí điều trị và bồi thường tổn thất sau này cho các cảnh sát viên.
Cho dù sở cảnh sát có lịch sự từ chối thế nào đi chăng nữa nhưng với lòng tốt của Vân Giai Kỳ đã khiến sở cảnh sát càng thêm chắc chắn một niềm tin rằng: người phụ nữ tốt bụng như vậy sao có thể là kẻ giết người cơ chứ?
Trong lòng Tống Hạo Hiên vẫn còn nỗi sợ hãi về điều này.
Cho đến nay, tung tích của kẻ sát nhân xuất hiện tại phủ Nguyệt Mặc đêm đó vẫn còn là một ẩn số.
Trước khi lộ chân tướng sự việc, anh ta không yên tâm để cô sống một mình.
“Trở lại nhà họ Tống?”
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ có chút ngỡ ngàng: “Tôi…”
“Đừng từ chối tôi, được không?”
Tống Hạo Hiên nói: “Cha của tôi đã đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai chúng ta, và tôi sẽ chuẩn bị cho hôn lễ càng sớm càng tốt!”
“Kết hôn?”
“Ngày hôm đó, tôi sẽ tổ chức cuộc họp báo và cầu hôn cô trước mặt mọi người.
Bây giờ, cả thủ đô đều đã biết cô là người phụ nữ yêu quý, là vợ tương lai của Tống Hạo Hiên.
Vân Giai Kỳ, cô sẽ vê nhà cùng tôi chứ?”
Vân Giai Kỳ ngẩn người hồi lâu.
Cô nhìn xích dẫn cáp đã được tháo ra khỏi người mình, ngẩng đầu lên thì cảm thấy có chút choáng váng trong vài phút.
“Tôi biết trong lòng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi cũng không vội, tôi sẽ để cho cô thêm thời gian thích ứng với thân phận mới này!”
“Tống Hạo…”
“Tôi biết cô đang định từ chối tôi điều gì! Cô biết không, trên đường tới đây tôi đã nghĩ đến mười nghìn lý do để cô có thể từ chối tôi, nhưng dường như đó vẫn chưa đủi! Vân Giai Kỳ, không một ai có đủ tư cách hơn tôi để có thể mang lại hạnh phúc cho cô, Bạc Tuấn Phong không thể cho cô hạnh phúc, nhưng tôi có thể! Nhà họ Bạc không đón nhận cô, nhà họ Tống luôn đón nhận cô, nhà họ Bạc không chấp nhận đứa trẻ này, nhà họ Tống sẽ chấp nhận!”
Trong lòng Vân Giai Kỳ đột nhiên có chút buồn bã.
Tống Hạo Hiên quá nhiệt tình, không biết cô đã từ chối bao nhiêu lần nhưng đều bị anh ta chặn đứng lại..