TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Tới đây, Thịnh Thịnh, gọi ba đi!"

Trong một căn hộ thuộc khu khai phá mới Trường Hà thành phố Ngọc Lan, trong căn phòng ở tầng 6, Liễu Tuấn đang chơi đùa với đứa con trai Liễu Thịnh, vô cùng vui vẻ.

Sau khi Liễu Thịnh sinh ra, cứ cách 2,3 tháng Tiểu Thanh sẽ mang con trai tới Ngọc Lan ở ít ngày, cùng Liễu Tuấn gặp gỡ. Để hai cha con thân cận nhiều hơn. Liễu Thịnh khá giống với Tiểu Thanh, mi thanh mục tú, còn tuổi nhỏ, trên trán đã lộ ra vẻ quật cường.

Trước mắt Liễu Tuấn mới bị điều nhiệm đến Tiềm Châu, các hồng nhan tri kỷ tạm thời chưa xây được tổ uyên ương ở Tiềm Châu, vẫn gặp nhau ở thành phố Ngọc Lan. Cũng may Ngọc Lan cách Tiềm Châu chỉ có 200 km, Liễu thị trưởng chạy xe đến cũng không phải quá khó khăn.

Mặc dù Liễu Thịnh không không sợ người lạ, để mặc cho cha ôm, nhưng trừng cặp mắt to đen láy, trên dưới quan sát Liễu thị trưởng, chính là không chịu gọi "Ba" . Con của Liễu Tuấn cũng sớm thông minh, tới 10 tháng đã biết gọi tên người.

Tiểu Thanh cười đi qua ôm lấy con trai, đùa nói: "Thịnh Thịnh, gọi ba xấu. . ."

"Ba. . .xấu. . ."

Thịnh Thịnh mở cái miệng bụ bẫm, gọi một tiếng.

"Mẹ mới là mẹ xấu, con trai ngoan, gọi mẹ xấu đi . . ."

Liễu thị trưởng rất không cam lòng. Lập tức chỉ vào Tiểu Thanh bảo.

"Thịnh Thịnh ngoan, đừng nghe lời ba xấu, mẹ là mẹ đáng yêu. . ."

Tiểu Thanh cười hì hì "mượn hơi" con trai.

"Ba. . .xấu. . ."

Liễu Thịnh vẫn còn dây dưa với cha, luôn miệng kêu "Ba xấu", Tiểu Thanh thì thích thú cười khanh khách không ngừng. Liễu thị trưởng phẫn nộ, quan uy vô tận, nhưng trước mặt con trai lại không dùng được một chút nào.

"Thịnh Thịnh thật ngoan!"

Tiểu Thanh ôm con trai con trai hôn vài cái, cười suốt. Tiểu Thanh sinh con rồi, càng thêm nở nang đẹp ra, rất có phong vận của phụ nữ thành thục, khi cười lên càng xinh đẹp quyến rũ.

Liễu Thịnh vừa vào trong lòng mẹ, liền quơ loạn trước ngực Tiểu Thanh, vươn cánh tay mập mạp kéo xuống y phục của Tiểu Thanh. Liễu Tuấn cười nói: "Thằng cu này ăn uống rất tốt, mới vừa ăn xong, nhanh như vậy đã đói bụng rồi!"

"Nó không phải là đói, mà nó ham chơi. . ." Vừa nói đến đây, Tiểu Thanh liếc ngang Liễu Tuấn, hầm hừ nói: "Đều nói cha nào con nấy, mới tí tuổi đã háo sắc đến thế rồi, trưởng thành nhất định có đức hạnh như anh. . ."

Liễu thị trưởng liền ưỡn ngực ghé mặt qua, vô cùng vui vẻ nói với con trai: "Con trai, ba với con thương lượng cái này được không? Chúng ta chia nhau, mỗi người một cái. . ."

Tiểu Thanh liền đấm y vài cái: "Đừng dạy hư con em!"

Liễu tổng tài có lợi hại mấy, dưới hai tầng giáp công của chồng và con trai đã không thể chống đỡ được, vén lên vạt áo, lộ ra hai bầu ngực trắng nõn no tròn, nhét vào cái miệng mũm mĩm của Liễu Thịnh, song tính toán của Liễu thị trưởng đã thất bại hoàn toàn, Liễu Thịnh rất là "tham lam", mở miệng ngậm lấy một núm mút vào, vươn tay cầm lấy một cái khác, khiến cha mình trơ mắt mà nhìn.

Tiểu Thanh thì khanh khách cười không ngừng.

Liễu thị trưởng rất là tức giận, nói thầm: "Được lắm, đợi mày ngủ rồi sẽ là của ba mày hết!"

Mắt thấy Liễu thị trưởng uy nghiêm lộ ra bản tính trẻ con, tranh giành với con trai, Tiểu Thanh vẻ mặt hạnh phúc. Liễu Tuấn liền nhân cơ hội vuốt mông ngựa: "Tiểu Thanh, sau khi sinh con, em càng lúc càng đẹp đó. . ."

"Hứ, chỉ biết mồm mép láu lỉnh nịnh người khác. . .có lúc nào mà em không đẹp?"

"Đẹp đẹp, đương nhiên đẹp, Liễu tổng tài uy chấn toàn cầu mà không đẹp sao? Ai dám nói vợ của anh không đẹp, anh liều mạng với nó. . ."

Nhìn thấy Tiểu Thanh và con trai, Liễu thị trưởng tâm tình rất tốt, miệng dường như chét mật, luôn miệng nịnh nọt, chọc cho Tiểu Thanh vui vẻ. Liễu Thịnh cũng bị lây, phun ra núm vú, nhìn ba mẹ, cười khanh khách.

Liễu Tuấn nhẹ nhàng ôm Tiểu Thanh vào lòng, rất thỏa mãn thở dài một hơi.

Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Liễu Thịnh ăn uống no đủ, đú một lúc mới tựa vào lòng mẹ, ngọt ngào đi vào giấc ngủ. Tiểu Thanh cẩn thận bế con trai đặt vào nôi, đắp chăn cho nó.

"Tiểu Tuấn, công tác ở Tiềm Châu tiến hành được thuận lợi chứ?"

Thu xếp xong con trai đi ngủ, Tiểu Thanh quay lại, đưa tay vuốt mái tóc đen óng ả như thác nước, duỗi người một chút, tư thái rất uyển chuyển, đường cong nhấp nhô, cực kỳ mê người, Liễu thị trưởng trong chớp mắt có chút thất thần. Tiểu Thanh thấy dáng dấp của Liễu Tuấn như vậy, nhếch miệng cười. Bởi vì là thuận sản, lại còn nuôi con bằng sữa mẹ, Tiểu Thanh luôn luôn lo lắng vóc dáng của mình sẽ bị biến dạng, hiện giờ đã yên tâm rồi. Tiểu Tuấn đối với cô vẫn rất si mê.

Liễu Tuấn mỉm cười mở hai tay, Tiểu Thanh tiến vào trong lòng dày rộng của y.

"Những cái khác đều tốt, chỉ thiếu tiền thôi!"

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.

"Có cần em hỗ trợ gì không?"

Tiểu Thanh hỏi, cô không thiếu tiền, ngân sách Thịnh Nghiệp càng làm càng mạnh, tài sản cũng giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng khổng lồ. Một tập đoàn, phát triển đến quy mô như Thịnh Nghiệp, kiếm tiền đã trở thành một loại quán tính, trở thành kỹ thuật sống có thể dự đoán chính xác. So sánh với năm ngoái, ngân sách năm nay của Thịnh Nghiệp mặc dù quyên không tới 10 tỷ để cứu tế, tổng tài sản quy mô vẫn tăng trưởng không ít. Tiểu Thanh không chỉ ngồi vững chắc ở chiếc ghế thủ phủ thế giới, hơn nữa cự ly cùng người phía sau càng kéo càng xa.

Nhưng cô cũng biết, theo địa vị của Liễu Tuấn tại thể chế nội từng bước lên cao, rất nhiều chuyện đã không thể đơn thuần ỷ lại tập đoàn Thịnh Nghiệp hoặc là tập đoàn Thu Thủy tới giải quyết. Cô và Xảo Nhi cho dù có tiền cũng không thể ôm cả thiên hạ. Rất nhiều tiền, anh cứ việc xài, nhưng chưa chắc có thể có được tác dụng chính diện, thậm chí còn có thể phản tác dụng.

Việc của thể chế nội rất khó nói.

"Có, nhưng cũng không phải chỉ hỗ trợ đơn giản vậy, có qua có lại mà, để anh chỉ cho em một phương pháp kiếm tiền."

Liễu Tuấn ôm lấy Tiểu Thanh, lấy tay nhéo nhéo lên sống mũi của cô. Tiểu Thanh rất hưởng thụ cách ôm này, thả giày rơi xuống luôn, ngửa mặt nằm ở trong lòng Liễu Tuấn, đưa tay ôm lấy thắt lưng của y.

"Được thôi, ông chủ muốn chỉ điểm, tiểu nữ tử chăm chú lắng nghe."

Tiểu Thanh trêu chọc, tuy nhiên đối với sự chỉ điểm của Liễu Tuấn nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa dám phớt lờ. Có vẻ như tập đoàn Thịnh Nghiệp có thể đạt quy mô độc bá toàn cầu như hôm nay, vài bước then chốt nhất đều là dựa vào Liễu Tuấn chỉ điểm. Liễu Thanh có đôi khi yên lặng tỉ mỉ hồi tưởng lại những sóng gió đã trải qua mấy năm nay, không khỏi lúc nào cũng khâm phục dự đoán chuẩn xác của Liễu Tuấn đối với những việc về sau. Hình như anh ấy quả thật có năng lực siêu phàm biết trước tương lai vậy.

Thời gian cô làm vợ chồng với người nam nhân này đã hơn 10 năm, cảm tình giữa đôi bên càng thêm sâu đậm, nhưng Tiểu Thanh lại luôn có một loại cảm giác khó hiểu, cảm thấy nhìn không thấu Liễu Tuấn. Trên người anh ấy thực sự có rất nhiều điều bí ẩn.

Có thể loại cảm giác này thời gian lâu càng thêm tích tụ, chính là điểm hấp dẫn Tiểu Thanh nhất, khiến cô quyết một lòng yêu thương Liễu Tuấn, không oán không hối hận.

"Ừ, em cảm thấy cho thuê công ty có làm được không?"

Liễu Tuấn vừa nói vừa luồn một tay vào dưới y phục của Tiểu Thanh, khi y cùng hồng nhan tri kỷ lặng lẽ nói chuyện, cũng tránh không được loại cử động mờ ám này. Tiểu Thanh cũng sớm thành thói quen, hơi cựa cựa người để cho y càng dễ dàng xoa đến nơi cần xoa hơn.

"Cho thuê công ty?" Tiểu Thanh chu miệng, có chút xem thường: "Em nói này Liễu thị trưởng, anh cũng quá coi thường người khác rồi đấy?"

Cũng khó trách Tiểu Thanh khó chịu, đề nghị này của Liễu Tuấn quả thực là khiến người khác không thấy hứng thú bao nhiêu. Thử nghĩ tập đoàn tài chính Thịnh Nghiệp ngày hôm nay, quy mô ra sao, hiển hách uy phong thế nào? Liễu Tuấn lại đưa ra kiến nghị để cho cho thuê công ty, còn tạo ra thần thần bí bí, hình như có thể sẽ rất phát tài vậy.

"Hắc hắc, ông chủ nhỏ thì cho thuê nhỏ, em là ông chủ lớn tất nhiên cho thuê lớn rồi. Thí dụ như, một lần duy nhất chi ra hơn 1 tỷ, mua luôn toàn bộ tài sản quốc hữu đáng giá của thành phố Tiềm Châu, sau đó lại cho Phủ thị chính thuê để sử dụng. Cứ như vậy, anh có tiền, có thể tạo ra một vài hạng mục lớn hơn. Mà công ty cho thuê của em, nếu nhìn từ lợi ích lâu dài, lợi nhuận ổn định mà không thua lỗ. Đây là một hình thức mới, không chỉ đang phát triển mạnh ở Trung Quốc, ở trên các quốc gia phát triển khác cũng rất dùng được."

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, khẽ động bàn tay đang nắm lấy bộ vị yếu hại.

Trên mặt Tiểu Thanh nổi lên một mảnh đỏ ửng, song trong đầu vẫn đang quay chung quanh đề tài của Liễu Tuấn. Hôm nay cô chính là ông chủ siêu cấp đệ nhất của thế giới, đối với bất luận vấn đề trên làm ăn nào cũng suy nghĩ rất nhanh, lập tức đã hiểu được ý của Liễu Tuấn.

"Ý anh là, một loại hình thức huy động vốn mới?"

Liễu Tuấn cười nói: "Cũng không tính là mới, ở nước ngoài, các quốc gia phát triển, loại hình thức này đã tồn tại rất lâu rồi. Đương nhiên, vấn đề này có quan hệ với độ chín muồi của thị trường, một thị trường chín muồi có quy tắc trò chơi công bằng, tiến hành đầu tư dài hạn như vậy càng thêm có bảo đảm. Chẳng qua ở trong nước, quả thực vẫn chưa có người nào dám thử qua."

Những lời này của Liễu Tuấn cũng khá mơ hồ, nhưng Tiểu Thanh hoàn toàn hiểu được ý của y. Thị trường trong nước không đủ chín muồi, quy tắc trò chơi cũng không đủ công bằng, tạo ra công ty cho thuê đầu tư dài hạn như vậy, phương diện mạo hiểm so với quốc gia phát triển cũng lớn hơn. Nhất là trong nước thi hành chính là "Lưu quan chế"(*), thương nhân và Chính phủ làm giao dịch, vạn nhất thay đổi quan viên phụ trách, có thể sẽ bị thu hồi thành phẩm hay không, rất khó nói.
(*)Chế độ quan lại của Trung Quốc bắt đầu từ thời nhà Minh, quan lại không giữ nguyên 1 chức vụ ở 1 nơi mà có nhiệm kỳ, sẽ bị Chính phủ bổ nhiệm đến nơi khác.

Tuy nhiên Tiểu Thanh cũng không quá lo lắng đến vấn đề này, lấy quyền thế hiện nay của Liễu gia tại quốc nội, có thể bảo chứng cô không bị người ta lật kèo. Hơn nữa dự tính ban đầu của Liễu Tuấn khi sáng lập công ty đầu tư Thịnh Nghiệp chính là tinh trung báo quốc, kiếm tiền của nước ngoài đầu tư vào trong nước. Chỉ cần tiền của Thịnh Nghiệp được ném trở về thì sẽ dùng tới trên người dân chúng, cho dù thua lỗ một chút, cũng không có gì đáng kể.

Cô lo lắng chính là một vấn đề khác: "Tiểu Tuấn, loại hình thức này một khi mở rộng tại Tiềm Châu sẽ rất mẫn cảm. Do Thịnh Nghiệp đứng ra thì càng thêm mẫn cảm, hậu quả anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tiềm Châu thậm chí tỉnh A có thể không có người biết tập đoàn Thịnh Nghiệp có quan hệ với Liễu Tuấn, nhưng loại hình thức hoàn toàn mới này nhất định sẽ kinh động đến tầng lớp cao. Liễu Tuấn đem tài sản quốc hữu vài tỷ bán cho tập đoàn Thịnh Nghiệp, khi bị người lên án, không phải là chuyện chơi.

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Vấn đề này thì em phải nghĩ biện pháp, anh chỉ phụ trách hiến kế thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc